Đang băng qua đường mà không thèm nhìn vừa lúc một chiếc tăxi lao tới chưa kịp nhìn thì nó thấy hắn kêu mình sau đó lại bị đẩy ra lề đường
-KAN...KAN anh sao rồi ...đừng làm em sợ ? Nó bay tới ôm hắn vào lòng nước mắt đả chảy dài trên má
-đ..ừn..g...k..h..ó..c...
e...m..m.ạ..n...h...m..ẻ.
.l...ắ...mà
hắn đưa bàn tay đầy máu của mình lau đi nhửng giọt nước mắt của nó . Thứ mà hắn không bao giờ muốn thấy trên mặt nó
-là do em, tất cả là do em là em sai hức hức
nó ôm hắn khóc nhiều hơn
-n...ế..u...c...ó...t..h..ể...
T...ô..i.có..t..h..ể..đk...i..u
e..m..l..ầ...n...
Hắn chưa nó hết câu thì đả ngất tại chổ do mất máu
-KAN ANH TỈNH LẠI ĐI ĐỪNG NGỦ, KAN AK TỈNH LẠI ĐI ANH, CÓ AI GỌI CẤP CỨU NHANH ĐI
Nó nói lớn đầy đâu khổ
Không lâu sau, cả bọn và ba mẹ hắn, ba mẹ nó đả có mặt ở bệnh viện
-chuyện gì vax Shin ? Anh nó ôm nó vào lòng
-là do em anh ấy vì cứu em nên mới bị tông xe. Là do em tất cả là do em
nó nhìn anh nó rồi lại tự lẩm bầm . Mọ4 người thấy nó như vậy nên ko nói gì chỉ piết im lặng mà cầu nguyện cho hắn . Nó ngồi đó không piết làm gì củng chỉ piết cầu nguyện cho hắn"Shin anh hảy tỉnh dậy , dù thế nào em củng không buôn tay anh nửa, xin anh mà đừng làm như vậy với em có piết em sẻ chết nếu ko còn anh nửa. Tôi chưa bao giờ tin có chúa nhưng xin ông hảy giúp anh ấy bình an bao nhiêu đau khổ xin hảy để tôi ngánh trải , con thật sự xin người...." . Kim giây nối kim phút kim phút nối kim giây thời gian cứ rề ra chạy như sên, chưa bao giờ nó cảm thấy ghét thời gian, chưa bao giờ nó thấy ghét cái màu đỏ của chiết đèn trên kia như bây giờ. Cuối cùng cánh cửa phòng phẩu thuật củng mở
-bác sĩ con /bạn tôi sao rồi? Mọi người ai củng tới chổ ông bác sĩ đồng thanh hỏi nhưng nó lại chỉ ngồi im lặng trên băng ghế lạnh lẻo. Không phải nó không muốn hỏi chỉ là nó sợ sợ phải tin vào cái sự thật đó, sự thật khiến con người ta đau lòng .
-xin lổi chúng tôi đả cô ngắn hết sức . Tỉnh lại hay không thì phải tùy vào ý chí của bệnh nhân thôi
bác sĩ nói xong lắc đầu bỏ đi theo sau là chiếc xe trắng muốt hắn đang nằm im lặng, ko nhí nhố như hằng ngày mà chỉ kòn khuôn mặt xanh xao , trắng bệch. Mọi người ai củng chút đk tiếng thở dài trong lòng nhìn nó đau lòng. Hơn ai hết mọi người đều piết nó kòn đau hơn hắn người đang nằm trên kia gấp vạn lần. Ông trời đả cho cả hai một cơ hội mong rằng ông đừng nhửng tâm cướp nó thêm lần nửa (tg thì ko xin màk đi xin ông trời *mọi người nhao nhao*piết ngươi giỏi nên đừng làm đức mạch cảm xúc của người ta chứ. Hixhix sory tg sai *vừa khóc vừa chạy *)
Đã một tháng nó không chịu ăn uống mà túc trực bênh hắn và củng đả một tháng hắn nắm bất động trên giường. Hôm nay củng vax nó vẩn ngồi bên giường nắm tay và cầu nguyện cho hắn. Sau một hồi tốn ca lo lổ nước bọt khô cổ họng cả bọn củng khuyên đk nó rời khỏi chổ ngồi mà đi dạo để lấy lãi tinh thần . Bước dọc hành lang xuống khuôn viên bệnh viện . Ngồi trên chiếc ghế đá ngoài vườn nó nhìn về phía xa xăm nhớ lại nhửng kỉ niệm của nó và hắn