“Tìm tôi có việc?” Tần Phong nhìn Bạch Kiểu Thiên lạnh nhạt hỏi, hắn ta chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn, xem ra chuyện lần này rất khó giải quyết.Bạch Kiểu Thiên nhìn Tần Phong, sau cũng không nói chuyện, hắn vẫn chưa quyết định dứt khoát, làm như vậy rốt cuộc có tốt không?. Tần Phong cũng không gấp, hai người trầm mặc nhìn nhau, ánh mắt thầm đánh giá đối phương.Cơ hồ qua một thế kỷ, Bạch Kiểu Thiên thở dài, “Chuyện ở bên kia, chắc anh cũng biết?”“Không phải là rõ, nhưng biết đại khái một chút.” Tần Phong nói, nghe không ra một chút cảm xúc gì.“Biết là được, anh định làm thế nào?” Hắn không tin hắn ta sẽ không có động tĩnh gì.“Phải là tôi hỏi anh chứ?” Tần Phong nhíu mày hỏi.Một câu nói đủ đổi lấy sự trầm mặc của Bạch Kiểu Thiên.“Anh giúp tôi chăm sóc bọn họ một thời gian.” Hắn giống như hạ quyết tâm thật lớn, nhưng lòng lại rất ư không muốn.“Anh yên tâm giao bọn họ cho tôi?”“Không yên tâm cũng phải yên tâm, so với bọn kia, anh an toàn hơn một chút.”“Anh cứ như vậy tin tưởng tôi?”“Ha ha, nói thật, tôi không tin.” Thật không sợ đả thương người khác.“Không tin! Anh còn giao bọn họ cho tôi?” Tần Phong có chút đùa cợt nhìn người đàn ông đối diện.“Tôi nói, so với bọn kia, tôi tin tưởng anh hơn.” Ít nhất, anh sẽ không tổn thương hai người họ, mặc dù trong lòng trăm lần không muốn, nhưng hắn hiện tại không thể không làm như vậy. Hắn cũng rất tin rằng hắn ta sẽ không thương tổn đến bọn họ.“Ha ha…”“Anh cười cái gì?”“Anh biết rõ tôi thích Mạn Mạn, mà cứ như vậy yên tâm để cô ấy bên cạnh tôi?”“Phải! Không yên tâm, nhưng tôi tin tưởng Mạn Mạn.” Thời điểm nói ra câu này, hắn rõ có chút lo lắng. Dĩ nhiên Tần Phong cũng cảm nhận được.“Chỉ mong lúc trở lại anh còn có cái niềm tin này.”“Chỉ cần anh đừng làm vướng chân tôi.” Hừ, đến lúc đó dù Mạn Mạn không cần hắn, hắn vẫn sẽ khóa cô lại bên người.Tần Phong nhìn “người phát ngôn”, thật không biết người nọ là quá ư tự tin hay là quá xem thường mị lực của hắn, hắn ta cứ như vậy yên tâm giao bà xã cùng con trai của mình cho hắn, hơn nữa còn biết rõ mình thích bà xã của hắn ta, ai, mình là nên vui mừng hay khổ sở đây.Bạch Kiểu Thiên giao chuyện của công ty cho Tư Đồ Hoàng xử lý, sau liền lập tức chạy về nhà, hắn đã bảo Mạn Mạn trong đoạn thời gian này không cần đi làm.Thường Mạn Mạn cùng Khoái Khoái đang trong phòng khách chơi game, nghe được tiếng xe liền biết Bạch Kiểu Thiên đã về, Mạn Mạn thả máy chơi game trong tay, chạy ra ngoài đón.“Thiên, sao hôm nay anh về sớm vậy?”“Nhớ em nên về sớm.” Bạch Kiểu Thiên ôm cô, rồi hạ xuống một cái hôn lên môi cô.Mạn Mạn mặt đỏ bừng, chui vào lòng hắn.“Bảo bối, chúng ta đã là vợ chồng già rồi, sao em vẫn dễ dàng xấu hổ như vậy.” Bạch Kiểu Thiên trêu đùa nói, thật ra thì hắn rất thích biểu tình này của Mạn Mạn.“Ghét, ai là vợ chồng già với anh hả?”“Không phải em sao, chẳng lẽ còn có người nào khác?”“Em không phải.”“Thật tổn thương tới tim anh, bà xã không còn quan tâm anh rồi.” Nói xong, hắn làm ra bộ dáng rất thương tâm.Quá không biết xấu hổ, một người đàn ông lại có thể làm ra loại dáng vẻ này, đáng chết, hắn sao lại làm cho người ta cảm thấy hắn tuấn tú như vậy, quả nhiên, trai đẹp chính là trai đẹp, vô luận làm chuyện gì đều rất hút hồn. Mạn Mạn ở trong lòng hung hăng khi dễ mình, cô thế nhưng luôn dễ dàng bị mị lực phái nam thần phục.Bạch Kiểu Thiên nhìn cô gái hoa si mình rất ư hài lòng, điều này làm hắn rất ư thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.