Cha Của Con Tôi Là Cá Heo

Đề nghị của Trình Tuấn đúng chóc vào bản chất của vấn đề, mặc kệ thế nào đúng là biện pháp hữu hiệu nhất, chỉ cần những con thuyền hải tặc phía sau cửa đá bị hủy diệt, Tiểu Ngũ sự tồn tại của cái chìa khóa chỉ là râu ria, nhân ngư cũng không tất yếu phải chấp nhất với hắn như vậy. Chính là việc này nói thì đơn giản, còn nếu bắt tay vào làm lại cực kì khó khăn, ngay cả Tiểu Ngũ và Sửu Sửu đều cảm thấy không dễ dàng, chớ nói chi là Mạnh Kỳ.

Trình Tuấn ngược lại cảm thấy chuyện này cũng không khó, "Ông chủ không phải là vẫn luôn hy vọng tôi đến khu hải dương làm sao?"

Thời điểm Trình Tuấn đang nói những lời này, Tiểu Ngũ cùng Sửu Sửu đều không ở bên cạnh, chỉ có Mạnh Kỳ một người. Biết rõ nhân ngư đã lên bờ, thời gian này đi vịnh người cá không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm, chắc hẳn phải vậy cho nên Mạnh Kỳ nghe xong Trình Tuấn nói sau đó hoàn toàn kinh ngạc.

"Em muốn đi tìm chết sao?"

"Không nghĩ muốn chết, nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết, ngồi mà không làm gì cũng không phải là cá tính của em, thói quen của em là đánh đòn phủ đầu." Trình Tuấn sao lại sẽ đi tìm chết chứ? 

Hắn còn có con phải nuôi, còn muốn cùng Tiểu Ngũ trải qua cả đời đâu, làm sao có thể buông tay mà chết, nhưng mà tình huống trước mắt không phải là lúc bọn họ sợ hãi rụt rè, "Em quyết định ngày mai đi tới viện hải dương nhậm chức, xem xét các loại trang thiết bị, em có thể lợi dụng hoàn cảnh làm việc đi khảo sát tình huống vịnh người cá dưới đáy biển."

Mạnh Kỳ mới đầu chết sống không đồng ý Trình Tuấn làm như vậy, nhưng không quá hai ngày, vịnh người cá lại một lần nữa truyền đến tin tức chết người, mà lần này người chết chính là mỗ công nhân tạo công trường Trình Tuấn và Mạnh Kỳ.

Lần này, Trình Tuấn và Mạnh Kỳ hai ông chủ lớn này không tự mình đi một chuyến là không có khả năng.

Trình Tuấn trước khi đi, Tiểu Ngũ đem một viên tinh thạch màu đỏ hình quả trứng giao cho Trình Tuấn: "Nếu gặp được nhân ngư tập kích, lấy cái này ra, các nàng sẽ không đối với anh như vậy."

Trình Tuấn cảm thấy lần này xem như một cơ hội, nếu muốn đi vịnh người cá, vậy rõ ràng đi viện hải dương nhậm chức thật thuận tiện. Trên đường, Trình Tuấn nhờ Mạnh Kỳ giữ bí mật chuyện này, tạm thời không cần nói cho Tiểu Ngũ và Sửu Sửu, chờ hắn có chút manh mối lại tính toán tiếp.

Mạnh Kỳ khựng một chút nhưng vẫn là gật đầu.

Trình Tuấn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kim Quý Sinh, nói cho hắn biết mình muốn tới vịnh người cá. Kim Quý Sinh rất cao hứng, tỏ vẻ xử lý xong việc vặt ở viện hải dương cũng sẽ nhanh chóng đi qua, ra vẻ là muốn tự mình ủy nhiệm công việc cho Trình Tuấn.

Trình Tuấn thu điện thoại, lại lấy di động Mạnh Kỳ gọi điện thoại cho Trang Hi Văn, hỏi hắn kết quả điều tra như thế nào, đối phương tỏ vẻ tiến triển rất chậm, còn chưa có xác định nữ nhân trên ảnh chụp là người mà Trình Tuấn bảo hắn tra. Trình Tuấn có chút thất vọng, bất quá Trang Hi Văn giây tiếp theo lại nói cho hắn biết, tuy rằng không tra được chuyện hắn giao nhưng đổi lại lại tra được một ít chuyện khác, đồ vật rất có ý tứ.

Trang Hi Văn cũng không biết hắn tra được mấy thứ kia có tác dụng cho Trình Tuấn hay không, nhưng vẫn báo cáo chi tiết, "Hắn lớn lên ở cô nhi viện không sai, nhưng không phải là cô nhi. 

Nói đúng hơn, hắn là con riêng, mẫu thân đã từng là người làm trong nhà, cùng nam chủ nhân phát sinh quan hệ mới có hắn. Mẹ của hắn là chết như thế nào không thể biết rõ ràng, nhưng tám chín phần là bị bà vợ giết chết. Ông cha liền đem hắn đưa tới cô nhi viện, mà còn nói với vợ mình là đứa bé kia đã chết. 

Tôi tra qua tài khoản trước kia của cô nhi viện, trước lúc hắn mười tám tuổi mỗi tháng đều có một số tiền lớn được gửi vào, sau khi hắn đủ mười tám tuổi, số tiền kia trực tiếp gửi vào tiến trong tài khoản cá nhân của hắn."

Trình Tuấn phi thường kinh ngạc, "Cậu sao mà tra được điều này?"

Nhớ rõ đứa bé kia ngày đầu tiên vào viện có nói qua cha mẹ hắn đều mất, người giúp đỡ hắn sau khi hắn tìm được công việc thì sau đó ngừng chuyển tiền. Thật không ngờ tới hắn con riêng, hơn nữa nghe Trang Hi Văn miêu tả, cha của hắn hẳn là còn sống trên đời, người mà mỗi tháng chuyển tiền cho hắn hẳn là người cha ruột.

Trang Hi Văn có chút đắc ý, "Anh cũng không cần quan tâm cái này, cao thủ đều có biện pháp hay. Anh đoán coi người mà gửi tiền định kì mỗi tháng cho hắn là ai?"

"Á..." Một cái tên thoáng hiện ra ở trong đầu, Trình Tuấn cảm thấy người kia không có khả năng đi, nhưng ngẫm lại thì ngày đó hắn ở bên ngoài khu biệt thự nhìn thấy người nọ, hắn giống như lại có một chút cảm giác "khả năng thật là có chuyện thế này", "Là ai? Nghe khẩu khí của cậu, chắc phải là người mà tôi quen đi."

Trang Hi Văn nói: "Đúng vậy! Cái người mỗi tháng gửi tiền cho hắn, chính là ông chủ viện hải dương các anh, Kim Quý Sinh."

Trình Tuấn khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên về phía trước, cư nhiên thật sự là bị hắn đoán trúng, "Hi Văn cám ơn cậu, kế tiếp còn phải nhờ cậu tiếp tục hỗ trợ, gần đây tôi phải rời khỏi mấy ngày, sau này có có tin tức không cần gọi di động cho tôi, gọi tới này dãy số này đi."

Sau khi chấm dứt cuộc đối thoạI với Trang Hi Văn, Trình Tuấn đem di động đưa lại cho Mạnh Kỳ, "Em mới vừa lưu số của em trai em trong danh bạ, nếu hắn gọi điện thoại thì anh bảo em một tiếng, nếu em không ở đó anh cứ nhận cũng không sao." Sau đó liền lâm vào trầm tư.

Mạnh Kỳ lái xe, nhìn một loạt hành động cổ quái của Trình Tuấn, không khỏi lấy làm kỳ quái hỏi hắn, "Em đang làm cái gì?"

Trình Tuấn một tay chống cằm, nói: "Em điều tra người chụp ảnh em a."

Nói tới cái này, Mạnh Kỳ có chút xấu hổ "Xin lỗi, anh không thể giúp gì cho em."

Trình Tuấn lắc đầu, "Đừng nói như vậy, sư huynh giúp em đã rất nhiều. Vừa rồi em của em có nói, có điểm manh mối, mà trước đó em cũng thấy được chút tình huống, sau khi tổng hợp lại, em ít nhiều cũng đã đoán được là do ai làm."

Mạnh Kỳ biến sắc, "Là ai?"

Trình Tuấn đem bức ảnh của người phụ nữ kia ở trong áo trong cho Mạnh Kỳ nhìn nhìn, "Hiện nay biết là nữ nhân này tìm người theo dõi chụp ảnh em và Tiểu Ngũ, nhưng người phụ nữ này cũng không phải là nữ nhân, hắn là nam nhân, em biết hắn. Còn nhớ rõ thời còn học đại học chúng ta từng chơi trò hoá trang không? Em rất là siêu lợi hại."

Mạnh Kỳ đương nhiên nhớ rõ, khi đó bọn họ một nhóm hai mươi tên nhóc mới mọc lông mao rất thích chơi đùa, có một năm ở trong lễ hội văn hóa biểu diễn tiết mục, Trình Tuấn bọn họ sau khi kết thúc tiết mục văn nghệ thì tìm một chỗ trò chơi hóa trang, các nữ sinh dùng kỹ xảo hoá trang tinh tế phối hợp thêm trang phục đem một ít nam sinh thanh tú cho ăn diện thành nữ nhân, sau đó mời các bạn ở hiện trường đoán là nam hay là nữ.

Các nam sinh trước và sau khi hóa trang cứ như là hai người khác nhau, ngay cả nhìn bộ dáng cũng đều nhìn không thể đoán ra, các bạn học ở tại hiện trường rất ít người đoán trúng, chỉ có mỗi mình Trình Tuấn mỗi một người đoán đúng chóc.

Nam nhân giả trang làm nữ nhân, dù thế nào đi nữa cũng không thể nào giống như đúc, luôn có một ít dấu vết để lại khác biệt với con gái. Trình Tuấn từ trên ảnh chụp kỳ thật cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào lớn, hắn chỉ là cảm thấy dáng người của người phụ nữ này cùng với đường cong hàm dưới có chút quen thuộc, sau đó là trên cổ của cô ả quấn khăn lụa làm hắn nhớ tới trò chơi hôm lễ hội văn hóa thời đại học, đồng thời cũng nhớ tới khí tức hơi chút quen thuộc mà Tiểu Ngũ đề cập tới kia. Từ hai điểm này trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng ——

Giả thiết này chính là người phụ nữ trên ảnh chụp này kỳ thật là mỗ nam nhân mà hắn quen thuộc giả trang, vậy có thể giải thích được vấn đề vì cái gì Tiểu Ngũ lại cảm thấy trong số bốn loại khí tức này có một người có chút quen thuộc nhưng lại không thể xác định là ai.

Mạnh Kỳ nói: "Như vậy, em có biết là là người nào giả trang?"

Trình Tuấn cất ảnh chụp vào, thở dài một hơi, "Phải chính là hắn không sai. Nhưng mà chính là em thật sự nghĩ không ra, hắn làm như vậy là mục đích gì..."

Khu vực khai phá đã thành hình, dãy nhà cao tầng san sát dựng lên, mùa thu ánh dương lòe lòe lấp lánh, chỗ ngã tư đường rộng lớn đã được tu sửa thông suốt, bởi vì đại bộ phận công trình còn đang quá trình xây dựng cũng không sạch sẽ, các hàng xe công trình ra vào thường xuyên, toàn bộ bên trong khu vực quy hoạch nhìn rất náo nhiệt phồn vinh.

Trình Tuấn cùng Mạnh Kỳ một đường chạy tới công trường, ba Từ Phương Phỉ Từ Thiên thành lúc này cũng ở đó, đang triệu tập mấy quản đốc công trình thương lượng khoản bồi thường người nhà nạn nhân. Án mạng xảy ra không phải ở trong công trường, nhưng cũng có hai cảnh sát tới nơi này để lấy lời khai của mấy vị quản công và công nhân nơi đây. Trình Tuấn và Mạnh Kỳ tỏ vẻ muốn đi xem người bị hại, cảnh sát không đồng ý.

Án mạng này rất phức tạp, cơ quan bên trên cũng bắt đầu hoài nghi vụ này cũng không phải là án kiện do người gây ra, mà là do loài dã thú thần bí nào đó, chẳng qua đến hiện tại cũng không người nào đề cập tới mà thôi. Cũng chẳng có nguyên nhân, đây là khu quy hoạch dự án mợ rộng, hết thảy còn đang quá trình xây dựng, người người đối với nơi này đại đa số đều mang theo rất nhiều kỳ vọng, đối với bên ngoài tuyên truyền dùng hết bản lĩnh nhà nghề, các loại dự toán và các khoản kinh phí đầu tư từ trước tới nay chưa từng có, nếu ngay tại thời điểm này có tin đồn có loài sinh vật ăn thịt người, có thể tưởng tượng được các hạng mục đầu tư ở khu quy hoạch mở rộng lần này sẽ lâm vào tình cảnh nghiêm trọng cỡ nào.

Rất nhiều thời điểm, vì ích lợi, mặc dù là ZF cũng sẽ che dấu chân tướng sự thật.

ZF: Chính phủ

Mạnh Kỳ thật sự rất muốn nói cho bọn hắn biết người cá thật sự tồn tại, bất quá nghĩ đến lúc trước mới đây còn cùng Tiểu Ngũ tranh cãi, đành nhẫn.

Vấn đề bồi thường cho hai người công nhân bị hại giao cho quản đốc và công ty xây dựng thương lượng, Trình Tuấn lái xe Mạnh Kỳ đi tới khu hải dương.

Phần khu hải dương trên mặt đất đã được hai phần ba, kiến trúc to lớn đồ sộ chiếm diện tích hơn mười héc-ta, phối hợp với đại dương bao la xanh biếc lúc chạng vạng dưới ánh chiều tà khí thế càng trở nên rộng lớn. Trước cổng chính có một phòng bảo vệ rất lớn, lần đầu khi Trình Tuấn ghé tới nơi này, còn không biết bãi đỗ xe ở đâu, được một người bảo vệ dẫn hắn tới bãi đậu.

Người phụ trách là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất có năng lực khéo đưa đẩy. Kim Quý Sinh trước đã gọi điện thoại câu thông với vị phụ trách này, Trình Tuấn đến được hắn trực tiếp dẫn đi thăm một vòng. Người phụ trách có lẽ là không nghĩ tới Trình Tuấn còn trẻ như vậy, ánh mắt của hắn khi nhìn có chút khinh bỉ, trong lúc mang theo hắn đi thăm quan tiến độ mỗi khu xây dựng cũng không chút để ý.

Trình Tuấn cũng không thèm để ý, ngày đầu tiên tới tận khi trời nhá nhem mới chấm dứt, hắn hy vọng ngày mai có thể đi thăm phần xây dựng dưới nước.

Buổi tối cùng Mạnh Kỳ vào khu uy hoạch mở rộng thuê hai phòng trong khách sạn, tắm rửa xong đúng giờ gọi điện thoại báo bình an cho Tiểu Ngũ. Một cuộc nói chuyện này trái tim lơ lửng kéo căng, ở trong điện thoại hai người không giống như trước ngọt phát ngấy mà là rất nghiêm túc nói đủ các loại hạng mục công việc cần chú ý.

"Anh ở bên kia phải cẩn thận." Kết thúc cuộc điện, Tiểu Ngũ thấp giọng nói một câu như vậy.

Trình Tuấn đứng ở trước cửa sổ phòng khách sạn, nhìn đường ven biển mông lung xa xa mỉm cười ấm áp, "Yên tâm, không có việc gì."

Tiểu Ngũ hoàn toàn sẽ không nói mấy lời tâm tình buồn nôn, có thể dặn dò như vậy đã đủ làm cho Trình Tuấn ấm áp cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Trình Tuấn ghé tới khu hải dương, thật bất ngờ, Kim Quý Sinh đã chờ ở nơi đó.

"Ông chủ, thật sớm a!"

"Trình Tuấn, cậu đi theo tôi một chút."

Trình Tuấn không rõ lí do, đi theo Kim sau Quý Sinh. Vốn là tưởng rằng hắn muốn dẫn mình tới chỗ văn phòng làm việc để nói chuyện, không nghĩ tới hắn lại mang mình đi ra bờ biển.

Sáng sớm gió rất mạnh, thổi bay phất phới, trên biển có cuộn sóng rất nhỏ, nước biển xanh biếc dưới bầu trời rộng lớn trông có vẻ mênh mông lại ẩn chứa nét thần bí dị thường.

"Ông chủ, gần đây bờ biển không an toàn, chúng ta vẫn là trở về đi."

Kim Quý Sinh nhìn mặt biển, cười rất cổ quái, xoay đầu lại, "Sao vậy, cậu sợ hãi người cá sao?"

Trình Tuấn: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui