Kiều Bích Ngọc ngồi trên ghế dựa, trước mắt
là một bàn bữa sáng phong phú, cô không ăn
nhiều lắm vì không có khẩu vi.
Gương mặt cô nhăn lại, tâm trạng rất lo lắng.
Muốn lập tức đứng dậy đi về phía phòng
khách hỏi, nhưng đột nhiên dâng lên sợ hãi, sợ
biết một số chuyện không tốt.
“Nghĩ cái gì thế?”
“Không phải là nghĩ tới dì út của cô đấy chứ?”
Lục Khánh Nam ngồi ở phía đối diện đã ăn
uống no say, dùng khăn lau môi, ngẩng đầu nhìn
cô một cái, cảm thấy vẻ mặt người phụ nữ này
hơi kỳ lạ, giọng điệu của anh ta không thân thiện
châm chọc cô.
Trái lại biểu cảm của Kiều Bích Ngọc ngớ ra một lúc.
Cô lập tức nhớ tới, mình vụng trộm chạy về
nhà họ Quách, bây giờ đã sắp bảy giờ sáng, dì út
của cô đã rời giường rồi.
Chắc chắn sẽ bị mắng, cảm xúc của cô càng
thêm tệ hơn, thôi, chủ động nhận tội sẽ tốt hơn
một chút.
“Lục Khánh Nam, tôi mượn di động một lát.”
“Kiều Bích Ngọc, cô tự mình chủ động trở
về, hay là…”
“Đưa di động cho tôi.” Cô chẳng muốn lề mề
với anh ta, thúc giục một câu.
Lục Khánh Nam không đưa di động của
mình, trái lại ánh mắt mang theo nghỉ ngờ vô căn
cứ nhìn kỹ cô: “Bây giờ tôi rất nghiêm túc hỏi cô,
rốt cuộc có phải cô tự mình chủ động tự nguyện
trở về hay không? Chuyện này rất quan trọng.”
“Tôi tự mình trộm về, đợi bị mắng đây, đúng
là gà mẹ, nhanh đưa di động cho tôi mượn.”
Cô không nghĩ quá sâu xa, chỉ cảm thấy có
khả năng là con hàng này muốn vui sướng khi
người khác gặp họa nhìn mình gặp xui xẻo.
Lục Khánh Nam nhíu mày, trên gương mặt lộ
ra nụ cười, giống như rất hài lòng với câu trả lời
của cô, rất hào phóng lấy di động trong túi ra,
nhưng mà lúc này có một giúp việc nữ bước
nhanh về phía Kiều Bích Ngọc, cùng với tiếng
chuông điện thoại di động quen thuộc.
“Mợ chủ, di động của cô có người gọi tới.”
Giúp việc nữa này cầm di động của cô tới,
tất nhiên là không cần dùng điện thoại của Lục
Khánh Nam nữa, tiếp nhận di động đang vang
lên, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, cô
lập tức lộ ra vẻ mặt chột dạ.
Là dì út của cô gọi điện tới.
“Nói với bà ấy, cô và Cao Minh sắp bỏ trốn,
bảo bà ấy đừng lăn qua lăn lại nữa, cô hai nhà họ
Cung này đúng thật là…” Lục Khánh Nam không
nhịn được càu nhàu.
Cung Nhã Yến này đúng là rất khó hiểu.
Kiều Bích Ngọc ở một bên vội trừng anh ta,
dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta câm miệng.
Ngón tay vội vàng ấn nhẹ vào nút nghe: “Dì
út.“ Ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Cung Nhã Yến nghe thấy giọng cô không nổi
trận lôi đình, chỉ bình tĩnh nói hai chữ.
“Trở vê!”
Kiều Bích Ngọc nắm chặt di động, nhất thời
trái tim vô cùng thấp thỏm.
Chần chừ hai giây cô mới nhỏ giọng mở
miệng: “Dì út, cháu muốn ở lại nhà họ Quách.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, giống như là mình
phạm sai lầm nên chột dạ.
Lục Khánh Nam nhìn bộ dạng sợ sệt này của
cô, lập tức tức giận!
Có ý gì đây, cả ngày ở bên này tác oai tác
quái, bây giờ lại thành thật nghe lời như vậy, may
mà Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam ở bên
phòng khách, anh ta rất không hài lòng.
“Kiều Bích Ngọc cô còn chưa dứt sữa à, có
phải Cung Nhã Yến bảo cô ly hôn với Cao Minh
cô cũng làm đúng không?” Vẻ mặt Lục Khánh
Nam âm u trực tiếp rống với cô, tuyệt đối không
cố ky người ở đầu bên kia di động có thể nghe
thấy.
Anh ta muốn cho Cung Nhã Yến nghe rõ,
nếu không phải nể mặt bà ấy là dì út của Kiều
Bích Ngọc, mấy bọn họ không có khả năng
nhường nhịn bà ấy, thực cho rằng có thể tùy tiện
bắt nạt bọn họ sao?
“Bích Ngọc, bây giờ lập tức trở về.“ Đầu bên
kia di động nghe thấy rõ giọng nói của Cung Nhã
Yến đã hơi tức giận.
“Cháu…” Biểu cảm của cô rất mâu thuẫn, cố
gắng giải thích: “Thực ra Quách Cao Minh không
khó ở chung như vậy đâu, chỉ là đối với người ta
không quá nhiệt tình, nếu dì út ở chung với anh
ấy lâu dài cũng sẽ tiếp nhận anh ấy, anh ấy khác
với Kiều Văn Vũ cha cháu.”
“Cậu ta còn kém hơn Kiều Văn Vũ.”
Đầu bên kia di động giống như chịu kích
động, vội vàng phản bác.
“Con trai của Quách Tuấn Hùng và Giang
Mai Linh, cậu ta có thể là người tốt gì, cháu tin
nhưng dì không tin!”
Trong lúc này Kiểu Bích Ngọc không biết
nên trả lời như thế nào, cô có thể cảm nhận
được Cung Nhã Yến đã vô cùng tức giận, mỗi lần
nhắc tới chuyện liên quan tới nhà họ Quách cảm
xúc của bà ấy đều không thể khống chế được,
cô nghĩ mãi không rõ.
Cung Nhã Yến thấy cô không đáp nữa, ngầm
hít sâu mấy hơi, giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng
hơn: “Bích Ngọc, dì chỉ muốn tốt cho cháu thôi,
Quách Cao Minh này thực sự không thích hợp
với cháu.”
“Có thích hợp hay không tự cháu biết rõ.”
_Cô vô tâm chống đối Cung Nhã Yến, những
lời này gần như là thốt ra theo bản năng.
Sau khi cô nói những lời này xong, di động bị
đối phương cúp máy, Kiều Bích Ngọc nhìn màn
hình di động, muốn gọi lại theo bản năng, cuối
cùng để điện thoại lên mặt bàn, cơ thể dựa vào
ghế dựa, biểu cảm có chút do dự, có chút mất
mát.
Lục Khánh Nam thấy cô lộ ra biểu cảm mất
mát, có chút không kiên nhẫn rống to: “Cung
Nhã Yến có thù hận gì với nhà họ Quách thế?”
“Không biết.
Cô cảm thấy bực bội, lông mày luôn nhíu lại,
đầu óc không ngừng nghĩ lại xem có từng cùng
dì út ăn tết ở nhà họ Quách nào đó hay không,
nhưng cô thật sự không có ấn tượng.
“Hình như dì út rất ghét cha của Cao Minh.”
Quách Tuấn Hùng.
Cái tên này vô cùng xa lạ đối với cô, tên
người cha đã qua đời của Quách Cao Minh.
“Quách Tuấn Hùng” Cô lặp lại cái tên này,
vẫn như trước không có bất cứ trí nhớ gì.
“Quách Tuấn Hùng!”
Ở đầu bên kia di động sắc mặt Cung Nhã
Yến rất khó coi, nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ ba
chữ kia, chứa chan phẫn nộ không thể phát tiết,
tay cầm di động không ngừng nắm chặt.
“Nhà họ Quách, chúng tôi không trèo nổi,
nhưng đừng nghĩ làm hại chúng tôi.”
“Mình nhất định phải khiến Bích Ngọc không
còn quan hệ với cậu ta.“ Trí nhớ của bà ấy hơi
hỗn loạn, giậm chân ở trong phòng khách, lo âu
bất an lẩm bẩm.
“Mình nhất định phải khiến con bé đoạn
tuyệt quan hệ với nhà họ Quách, cả đời không
qua lại với nhau!”
Quản gia nhà họ Quách vốn bận việc bên
biệt thự chính, nghe người giúp việc nói Kiều
Bích Ngọc đã trở lại, mà sáng sớm Lục Khánh
Nam và Bùi Hưng Nam đã tới, lập tức đi về phía
bên biệt thự Uyển Như, mới đi nửa đường thì có
một người làm nam ở nhà họ Quách vội vàng
chạy tới, nói có một người phụ nữ gọi điện cho
ông cụ.
“Số di động kia của ông cụ đã không dùng
nhiều năm rồi.”
Ban đầu quản gia có chút không tin lắm,
nhưng người dưới tay ông ta không dám nói dối,
suy nghĩ một lát, mới trầm giọng nói: “Là ai vậy,
có nói tên không?”
“Có, bà ấy nói bà ấy tên Cung Nhã Yến.”
“Cung Nhã Yến ư?”
Lần này vẻ mặt quản gia giật mình, đây là dì
út của Kiều Bích Ngọc.
Khiến ông ta càng thêm kỳ lạ chính là, cô hai
nhà họ Cung này sao có thể biết được số di
động của ông cụ?
Từ khi ông cụ Quách chính thức tuyên bố
Quách Cao Minh tiếp nhận tập đoàn, mười mấy
năm qua di động của ông ấy không thường sử
dụng, dần dần một số công việc, thậm chí là một
số bạn già, đều liên lạc tới số máy riêng ở biệt
thự chính nhà họ Quách.
Ông cụ Quách là một người nhớ tình bạn cũ,
không khó để giữ số điện thoại, chỉ cần phái
người thường xuyên nạp pin di động, tiền điện
thoại có thể trả trước để giữ số, coi như là làm kỷ
niệm.
Quản gia nghĩ một lát, lập tức đuổi người
này đi: “Đưa di động cho tôi, cậu xuống làm việc
đi.”
Ông ta có chút vội vàng xoay người về phía
biệt thự chính.
Trong phòng khách rộng lớn của nhà họ
Quách, ông cụ mặc một bộ quần áo thoải mái
đang ngồi giữa ghế sô pha trong phòng khách,
hơi nghiêng người, mở thiệp mời sử dụng trong
tiệc đầy tháng cho đứa bé ra xem.
“Ông cụ, cô hai nhà họ Cung gọi điện cho
ông, nói là có chuyện muốn nói với ông.
Quản
gia tiến lên, giọng nói thản nhiên, đưa một chiếc
điện thoại màu đen tới.
Ông cụ Quách đang sắp xếp thiệp mời vội
dừng tay lại, ngẩng đầu, trên gương mặt già nua
có chút kinh ngạc.
“Dì út của Bích Ngọc sao?”
“Vâng.” Quản gia lộ ra biểu cảm phức tạp:
“Cung Nhã Yến nói, cô ta có chuyện quan trọng
muốn tìm ông”