“Đường Tuấn Nghĩa là con riêng của nhà họ
Đường, cậu ấy ở nhà họ Đường không được
cưng chiều, ở bên ngoài cũng thường xuyên bị
người ta cười nhạo nói cậu ấy là kẻ ngốc.
Lúc
trước khi tôi gặp cậu ấy lần đầu, tôi cũng không
để ý tới cậu ấy, chỉ là gặp lần đầu cảm thấy đứa
con riêng này của nhà họ Đường có bộ dạng thật
đẹp, Đường Tuấn Nghĩa tự kỷ nên không chủ
động nói chuyện với người khác càng không lấy
lòng người ta, đương nhiên chúng tôi coi như
không thấy cậu ấy”
Lục Khánh Nam vừa nói, vừa nghĩ lại, bỗng
nhiên cười tự giễu: “Sự thực chứng minh chúng
tôi đều sai rồi, cậu ấy có thể trở thành bạn tốt
nhất của cậu chủ nhà họ Quách, sao có thể là
nhân vật bình thường.”
Kiều Bích Ngọc không ngắt lời anh ta nói,
đây là lần đầu tiên cô nghe nói tới mối quan hệ
giữa Quách Cao Minh và Đường Tuấn Nghĩa, hóa
ra bọn họ là bạn tốt, tính cách khác xa nhau, thật
kỳ lạ.
Nhưng nghe giọng điệu này của Lục Khánh
Nam trái lại không bài xích Đường Tuấn Nghĩa,
chỉ là có chút xa cách.
“Kiều Bích Ngọc, ánh mắt đó của cô là gì
thế, cô cảm thấy tôi sẽ vì Đường Tuấn Nghĩa là
con riêng, cho nên khinh thường cậu ấy sao, tôi
xa cách cậu ấy, là vì Đường Tuấn Nghĩa không
đơn giản.”
Lục Khánh Nam nhìn cô, đột nhiên hơi tức
giận: “Kiều Bích Ngọc, ở trong lòng cô Đường
Tuấn Nghĩa là bạn thanh mai trúc mã, mẹ cậu ấy
qua đời, cậu ấy bị xách về nhà họ Đường mẹ kế
ngược đãi, một đứa con riêng lại mắc chứng tự
kỷ, cho nên cô cảm thấy Đường Tuấn Nghĩa rất
yếu thế.
Tôi nói cho cô biết, cô thật sự coi
thường cậu ấy rồi.
“Đường Tuấn Nghĩa cậu ấy là một… Quái thai.”
Cuối cùng Lục Khánh Nam cũng không biết
hình dung thế nào, bực mình hừ một tiếng với cô.
“Chuyện Cao Minh bị mẹ anh ấy bắt cóc tôi
và Bùi Hưng Nam vốn không có khả năng biết, là
vì ngày đó Đường Tuấn Nghĩa đi ngang qua vô
tình phát hiện ra.”
“Mấy chúng tôi gặp mặt lần đầu tiên là ở tiệc
tối nhà họ Quách, bữa tiệc đó vô cùng long
trọng, ngày đó ông cụ Quách cầm quyền nhà họ
Quách chính thức tuyên bố với bên ngoài giao
tập đoàn IP&G cho đứa cháu nội duy nhất của
ông ấy là Quách Cao Minh kế thừa.
Năm ấy
Quách Cao Minh mới mười ba tuổi, là con cưng
của trời chân chính.
Ngày ấy có rất nhiều khách
quý tới, vô cùng náo nhiệt, tôi và Bùi Hưng Nam
đều bị ép đi theo cha mẹ tham gia, cho dù
Đường Tuấn Nghĩa chỉ là một đứa con riêng cũng
không ngoại lệ, đây là bài học của chúng tôi,
mượn sức gia đình tạo quan hệ, cơ hội tốt như
vậy sao mấy người lớn trong nhà có thể từ bỏ”
Nói tới đây, Lục Khánh Nam nhún vai, giọng
điệu có chút châm chọc.
“Nhưng tối hôm đó Cao Minh rất không nể
mặt ông nội, anh ấy căn bản không xuất hiện,
một mình anh ấy đứng bên cạnh lan can chỗ hồ
sen ở nhà họ Quách, đây rõ ràng là bữa tiệc chúc
mừng anh ấy, nhưng anh ấy tuyệt đối không vui
vẻ gì.
“Thật ra Hưng Nam lớn hơn Cao Minh một
tuổi, tôi và Cao Minh cùng năm, tuy chúng tôi
trưởng thành sớm, nhưng cô đừng nghĩ một tiểu
quỷ mười ba tuổi sẽ có tâm tư trầm ổn gì đó, sau
đó tôi cũng thấy phiền vì xã giao, bữa tiệc được
tổ chức vào buổi tối, khi đó quan hệ giữa tôi và
Hưng Nam khá tốt, tôi đã kéo anh ta đến vườn
hoa nhà họ Quách để thám hiểm, kết quả chúng
tôi phát hiện ra cậu chủ Quách đứng bên cạnh
hồ sen nói lời châm chọc, hơn nữa gương mặt
anh ấy ửng hồng không bình thường, giống như
phát sốt.
Lục Khánh Nam im lặng một lát, đôi mắt
cũng trở nên suy nghĩ sâu xa, đây là chuyện rất
lâu trước đây, Quách Cao Minh giống như vẫn
luôn như vậy, giống như trước đây không thích
người khác hiểu biết về anh.
“Cao Minh sinh bệnh khác với người bình
thường, cảm giác đó giống như anh ấy cố ý
không đi xin giúp đỡ, cố ý ngược đãi mình.”
Kiều Bích Ngọc nghe đến đó, trái tim giống
như bị người ta bóp chặt, gần như thốt ra lời
phản bác: “Tâm lý của Quách Cao Minh rất bình
thường, anh ấy không có khuynh hướng tự
ngược.”
“Anh ấy thật sự có tâm lý bình thường,
nhưng anh ấy có rất nhiều tâm sự, đọng lại
không thể phát tiết, chỉ có thể sử dụng phương
thức cực đoan trừng phạt mình, Quách Cao Minh
cảm thấy mình làm không được tốt.
Giọng nói của Lục Khánh Nam dần nhỏ hơn,
giống như thì thầm trong lòng: “Chuyện của
Đường Tuấn Nghĩa không phải cũng như vậy
sao, áy náy của anh ấy không thể tiêu tan, cho
nên trừng phạt mình.”
Quách Cao Minh không phải thần, mỗi người
đều có điểm yếu của mình, nhất là loại người
gánh nhiều trọng trách như vậy.
Dù sao chuyện quá khứ đã qua, bỗng nhiên
Lục Khánh Nam vươn hai tay ra, bày ra gương
mặt già mà không đứng đắn cười ha ha, cao
giọng nói.
“Tóm lại, Cao Minh sốt cao ngã xuống đất
trước mặt tôi và Hưng Nam, cơ thể anh ấy co lại,
miệng thì lẩm bẩm nói giống như đang gặp ác
mộng, lúc ấy hai chúng tôi bị dọa ngốc, vội vã
muốn đi tìm người.
Mà lúc này chúng tôi mới chú
ý tới trong đình hóng mát ở bên hồ sen có một
người khác, Đường Tuấn Nghĩa cầm một quyển
sách tâm lý của Tây Ban Nha, vừa tra cứu vừa đi
tới, cậu ấy ngồi xổm bên cạnh Quách Cao Minh,
mở mí mắt của anh ấy ra kiểm tra, lẩm bẩm gì đó
mà chúng tôi nghe không hiểu, rất nhanh Cao
Minh giống như bị cậu ấy thôi miên, biểu cảm
của Cao Minh rất vùng vẫy thống khổ, còn nói
tường tận chuyện anh bị mẹ mình Giang Mai Linh
bắt cóc.”
“Tôi và Bùi Hưng Nam đứng ngốc ở một
bên, cứ nhìn như vậy, cuối cùng đôi mắt màu lam
của Đường Tuấn Nghĩa rủ xuống, quyển sách
dày trên tay đóng “bịch” lại, chỉ nói một câu “hóa
ra thật sự có tác dụng: rồi cậu ấy rời đi!”
Nói đến sau cùng, sắc mặt Lục Khánh Nam
hơi âm trầm.
Khi đó tên Đường Tuấn Nghĩa kia căn bản
không có ý giúp người khác, anh ta chỉ đi qua,
chỉ nhất thời tò mò với một lý luận nhỏ mà thôi,
anh ta thờ ơ với sinh mệnh, có đôi khi Lục Khánh
Nam không dám nhìn thẳng con mắt lam của anh
ta, rất thuần khiết, không giống nhân loại, căn
bản không có tình cảm.
Kiều Bích Ngọc nghe xong những lời này
tâm trạng rất phức tạp, cô biết Đường Tuấn
Nghĩa là người như vậy, anh ta không quan tâm
tới người khác, cũng không quan tâm tới mình,
giống như không biết vì sao phải sống, anh ta coi
thường toàn bộ.
Nhưng chuyện của Quách Cao Minh, cô có
chút tò mò: “Lục Khánh Nam, nếu lúc ấy anh và
Bùi Hưng Nam đều biết rõ chuyện của anh ấy, vì
sao không nói với ông nội, Giang Mai Linh làm
chuyện táng tận lương tâm như thế, bà ta căn
bản không xứng làm mẹ.”
“Nếu chúng tôi đi nói sự thật, Giang Mai
Linh không có khả năng là bà Quách hôm nay, bà
ta nhất định sẽ bị ông nội xử lý rất thảm.
Đương
nhiên lúc ấy chúng tôi quyết định không nói,
chắc chắn không đồng tình với loại người như bà
1Q.
Lục Khánh Nam im lặng một lát mới nói tiếp,
trong giọng nói có chút châm chọc: “Chúng tôi
không nói, là vì Cao Minh lựa chọn giấu diếm, khi
đó anh ấy đại khái chỉ muốn bảo vệ mẹ mình,
bảo vệ cái gọi là tình thương của mẹ do anh ấy hi
vọng xa vời nghĩ ra” Đúng là buồn cười.
Kiều Bích Ngọc không nói tiếp, im lặng lại.
Ngoài cửa sổ tầng mây càng ngày càng tích
tụ dầy hơn, xem ra hôm nay sẽ có cơn mưa to, rõ
ràng là bảy giờ sáng mặt trời còn rất chói chang,
mới một lát đã tối đen như chạng vạng.
Lục Khánh Nam đứng dậy rời khỏi ghế sô
pha, anh ta uống đủ trà rồi, hôm nay tới đây là vì
chuyện chính.
Lúc đi lên phòng làm việc ở tầng hai tìm đám
người Quách Cao Minh, mới bước đi vài bước,
bỗng nhiên anh ta nghĩ tới chuyện gì, do dự một
lát, quay đầu kêu to một tiếng với người phụ nữ
đang ngẩn người trên ghế sô pha.
“Kiều Bích Ngọc, loại người giống như
chúng tôi sớm đã quen với hư tình giả ý, còn có
đám hỏi thương mại lạnh lẽo, cho nên muốn tin
tưởng một người cũng không dễ dàng, nhất là
người như Cao Minh.
Cho dù trước đây cô có
quan hệ tình cảm gì với Đường Tuấn Nghĩa, bây
giờ… Bây giờ cho dù là vì đứa bé cô cũng đừng
khiến anh ấy thất vọng, đừng ruồng bỏ anh ấy,
Cao Minh không có khả năng cưới cô chỉ vì đứa
bé, Kiều Bích Ngọc cô không ngốc, cô có biết
anh ấy rất yêu cô không.”
Cô có biết, anh ấy rất yêu cô không.