Cáo già!
Thời gian trôi qua rất nhanh, Châu Mỹ Duy
đã làm người trông trẻ ở nhà họ Bùi được một
tháng.
Công việc tương đối dễ dàng, nhưng mỗi
khi nhìn thấy dáng vẻ tao nhã lịch thiệp của Bùi
Hưng Nam, khi anh ta khẽ cười vô hại, cô ấy lại
không thể chịu đựng được mà muốn nguyền rủa
anh ta.
“Cô Mỹ Duy, Thanh Tùng nhà tôi được cô
chăm sóc nên gần đây thằng bé có tâm trạng vô
cùng vui vẻ, cô đã làm rất tốt.”
Châu Mỹ Duy đơ mặt không nói chuyện.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ cô là người trung thành
và thật thà như thế thì nhất định không phải
chăm chỉ vì tiền nên tháng này tôi chỉ đưa lương
cơ bản cho cô, không có thưởng thêm khiến cô
căng thẳng tâm lý.”
Tôi áp lực cái con khỉ nhà anh, tôi muốn tiền!
Châu Mỹ Duy vẫn im lặng không lên tiếng,
nhưng nét mặt của cô ấy bắt đầu có chút méo
mó.
“Mà này, hộp bánh quy tôi vừa đưa cho cô
ăn có ngon không?”
Châu Mỹ Duy cứng đờ gật đầu.
“Cô ăn nhiều chưa?”
Cô ấy do dự một chút: “Ăn hết rồi.”
“Rất tốt.”
Bùi Hưng Nam khen một câu sâu xa, sau đó
vô cùng bình tĩnh nói với cô ấy: “Nếu như đêm
nay cô bị tiêu chảy thì nhớ gọi điện thoại cho tôi,
trong nhà vẫn còn rất nhiều hộp, không biết
bánh quy này tôi để lâu như thế đã hết hạn hay
chưa.”
Châu Mỹ Duy bày ra vẻ mặt kinh ngạc ngây
người, khóe môi của cô ấy vẫn còn sót lại chút
vụn bánh quy.
Tức điên chết mất, cái đồ họ Bùi anh là một
thằng cặn bã đểu cáng mà.
Cô ấy thực sự muốn nghỉ việc không làm
Cô ấy chịu đựng tủi nhục cả tháng trời, đưa
đón con anh ta, làm việc nhà, cơm nước ba bữa,
đây đều là những việc vặt vãnh, nhưng bi kịch
nhất là phải đối mặt với hai cha con nhà họ Bùi
vô lương tâm này.
Nhưng có một điều khiến Châu Mỹ Duy hài
lòng hơn đó là cuối cùng cô ấy cũng đã đào
được một số tin tức hữu ích được giấu kín trong
nhà họ Bùi.
“Nghe nói rằng ca phẫu thuật của Quách
Cao Minh ở Mỹ rất thành công, cơ thể của anh ta
hồi phục rất nhanh.” Cô ấy ngay lập tức chia sẻ
tin tức với Kiều Bích Ngọc ở trong nhà.
Đã hơn bốn mươi ngày kể từ khi Kiều Bích
Ngọc xuất viện, một thời gian trước cô luôn bừng
tỉnh với mồ hôi lạnh đầy trán, tay chân lạnh ngắt,
nắm lấy tay Châu Mỹ Duy rất chặt, cô nói rằng
mình đã nghe thấy tiếng con khóc trong phòng
mổ ngày hôm đó.
Lời nói của cô vô cùng lo lắng ngắt quãng,
đôi khi thậm chí còn có một chút không mạch
lạc và mê sảng.
Châu Mỹ Duy ngồi ở bên giường nhìn cô như
thế này, mỗi lần đều không nhịn được đỏ hoe
mắt lên, hai tay ôm chặt lấy cô, cô ấy biết nhất
định Kiều Bích Ngọc đang rất sợ hãi, vì cả người
cô đều run lên bần bật.
Châu Mỹ Duy chọn cách im lặng, không dám
nhắc đến chuyện của hai đứa bé, bọn họ đều hy
vọng hai đứa bé sẽ khỏe mạnh dù chỉ là trong
giấc mơ.
Kiều Bích Ngọc sút gần hai mươi cân, Châu
Mỹ Duy nhìn mà cảm thấy vô cùng chua xót.
Khoảng hai mươi lầm ngày sau khi sự việc xảy ra,
Kiều Bích Ngọc bất ngờ đề nghị muốn ăn thêm
cơm, cô nói muốn lấy lại tinh thần, đứng dậy và
tìm cách sống tiếp.
Kiều Bích Ngọc không cần sự an ủi của bọn
họ, cô phải mạnh mẽ hơn họ nghĩ.
Ngày đó Châu Mỹ Duy vui mừng phát khóc,
Đường Tuấn Nghĩa vẫn không thích nói chuyện,
nhưng vẻ mặt rõ ràng cũng nhẹ nhõm hơn.
Cuối
cùng, bọn họ không phải lo lắng về việc Kiều
Bích Ngọc bị bệnh tâm thần nữa, tâm trạng của
mọi người cũng được xoa dịu thêm một chút.
Trên thực tế, có lẽ cũng không lạc quan như
bọn họ nghĩ, một buổi sáng trước khi Châu Mỹ
Duy ra ngoài, cô ấy muốn hỏi Kiều Bích Ngọc
xem cô có muốn ăn cái gì không thì lại phát hiện
ra Kiều Bích Ngọc đang nằm yên lặng trên
giường, cô ấy nhẹ nhàng bước, mới tiến về phía
trước được một bước thì lại thấy trán Kiều Bích
Ngọc vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, cả người run bần
bật, gối trên đầu cũng đã ướt đẫm.
Kiều Bích Ngọc không dám khóc thành
tiếng, có lẽ vì cô không muốn bọn họ phải lo
lắng, hoặc cũng có thể cô đang ép mình bắt
buộc phải đối mặt.
Châu Mỹ Duy phải về nhà họ Bùi mỗi ngày.
Sau đó có lẽ Bùi Hưng Nam đã biết Kiều Bích
Ngọc sống với cô ấy, nên đã cho phép cô không
cần phải đến vào hai ngày cuối tuần và nói rằng
anh ta muốn có không gian tự do.
Cô ấy hơi xúc
động, nhưng cách anh ta nói chuyện vẫn khiến
người ta vô cùng khó chịu.
Mà trong nhà còn có Đường Tuấn Nghĩa,
Châu Mỹ Duy cũng rất an tâm.
Đường Tuấn
Nghĩa là một người rất lợi hại, làm việc cẩn thận
tỉ mỉ, Châu Mỹ Duy thấy ngay cả nấu ăn thì tài
nấu nướng của anh ta cũng là bậc thầy, còn tài
nấu nướng của cô ấy đúng là tệ hại.
Cung Nhã Yến đã đến đây vài lần, Đường
Tuấn Nghĩa cũng không phản đối việc bà ấy vào
nhà, nhưng thái độ có vẻ lạnh lùng hơn một
chút, thậm chí còn không thèm nhìn bà ấy một
cái.
Châu Mỹ Duy đoán rằng có thể là do Cung
Nhã Yến đã kéo Kiều Bích Ngọc gặp mưa vào
ngày xảy ra chuyện này.
“Mỹ Duy, rất cảm ơn cháu đã chăm sóc con bé.”
“Cháu không làm gì cả, chủ yếu là do Đường
Tuấn Nghĩa chăm sóc cậu ấy.”
Châu Mỹ Duy không biết tại sao Cung Nhã
Yến lại không cho phép Kiều Bích Ngọc và
Quách Cao Minh ở cạnh nhau đến vậy, không
biết nguyên nhân của vụ tai nạn có liên quan đến
Cung Nhã Yến hay không, dù sao đây cũng là dì
của Kiểu Bích Ngọc nên trước khi không có bằng
chứng thì cô ấy vẫn nói chuyện rất lịch sự.
Còn Cung Nhã Yến luôn mang trên mặt sự
mặc cảm không thể xóa được, cô ấy có thể thấy
được tâm tình của Cung Nhã Yến cũng không tốt
nên lên tiếng an ủi bà ấy: “Có Đường Tuấn Nghĩa
ở đây thì Bích Ngọc sẽ mau khỏe lại thôi, thời
gian chính là liều thuốc tốt nhất.”
Mỗi lần Cung Nhã Yến đến đều mang theo
một ít canh hầm bổ dưỡng, mà lần nào Đường
Tuấn Nghĩa cũng xoay người đổ canh vào trong
toilet.
Châu Mỹ Duy không có cảm giác Đường
Tuấn Nghĩa đặc biệt nhắm vào Cung Nhã Yến,
mà là tính cách của anh ta luôn muốn cẩn thận
đảm bảo mọi thứ mà thôi.
“Bích Ngọc bị một người phụ nữ trong xe tấn
công vào ngày hôm đó.” Đường Tuấn Nghĩa mở
miệng nhỏ giọng nói một câu không thể giải
thích được với cô ấy.
Nhất thời đầu óc cô ấy không phản ứng kịp:
“Sao anh biết?” Kiều Bích Ngọc chưa từng đề
cập đến chuyện ngày hôm đó.
“Tôi đã thôi miên cô ấy.”
Đường Tuấn Nghĩa nhàn nhạt buông xuống
một câu, giống như cũng lười giải thích, trực tiếp
xoay người đi vào phòng bếp.
Đầu óc của Châu Mỹ Duy đông cứng trong
khoảng hai phút, sau đó trở nên vô cùng kích
động: “Điều này có nghĩa là ai đó đã lên kế
hoạch hại Kiều Bích Ngọc từ trước rồi?”
Không ai để ý tới cô ấy, Đường Tuấn Nghĩa
cũng sẽ không nói nhiều, Châu Mỹ Duy tự bịa ra
rất nhiều điều trong não, cuối cùng đành phải bó
tay, coi như không có gì.
Bây giờ cô ấy cũng không dám hỏi Kiều Bích
Ngọc những gì đã xảy ra vào ngày xảy ra tai nạn,
thực tế mà nói, tất cả mọi người đều có chút tâm
lý lảng tránh và hy vọng sẽ quên đi nỗi đau này
theo thời gian.
Hôm nay là thứ sáu, cũng chính là ngày phải
đến nhà họ Bùi làm việc, sáng sớm trước khi rời
khỏi nhà, Châu Mỹ Duy nhớ tới một số việc quan
trọng, cô ấy cố ý lấy lịch ra đếm vài ngày, lúc
trước nói rằng ba tháng về nước, bất tri bất giác
đã qua được một nửa rồi.
Nhưng mà hôm nay dường như có gì đó
khác lạ, Đường Tuấn Nghĩa cũng dậy rất sớm,
anh ta bước tới nói với cô ấy hôm nay không nên
ra ngoài, ở lại trông nom Kiều Bích Ngọc.
“Anh đi đâu vậy?” Châu Mỹ Duy nhìn anh ta
đóng sầm cửa, vội vàng rời đi.
Kể từ khi Kiều Bích Ngọc đến ở nhà cô ấy
đến giờ, Đường Tuấn Nghĩa gần như đã trở thành
một trạch nam, lúc mua đồ ăn hay vật dụng cũng
đều gọi người giao đến tận nhà, hôm nay lại ra
ngoài với vẻ mặt kỳ lạ như thế khiến Châu Mỹ
Duy không chỉ ngạc nhiên mà còn có chút bất an.
Ở cùng Đường Tuấn Nghĩa này hơn một
tháng, quả thực người đàn ông này cực đoan
đến kinh ngạc, anh ta có vẻ ngoài vô cùng đẹp
trai nhưng đôi mắt màu xanh lam lại trong veo
không chút cảm xúc, giống như không có việc gì
có thể ảnh hưởng đến anh ta.
Vậy bây giờ đây là thế nào?
“Bích Ngọc, Đường Tuấn Nghĩa có nói gì với
cậu không?”
Cô ấy gọi điện thoại cho Bùi Hưng Nam nói
rằng hôm nay có chuyện, bên kia cũng rất sảng
khoái, không hỏi nguyên do mà đồng ý luôn.
Cô
ấy làm một chút bữa sáng ở nhà rồi đến phòng
khách hỏi Kiều Bích Ngọc muốn ăn gì, thấy hôm
nay cô có chút tỉnh thần nên hỏi thêm một câu.
“Không nói gì cả.”
Kiều Bích Ngọc ngồi vào bàn, gắp đồ ăn rồi
ăn một cách máy móc, nhỏ giọng đáp trả cô ấy.
“À, vậy cậu ăn thêm một chút đi, có thể là
mình nấu không ngon bằng Đường Tuấn Nghĩa
đâu.” Châu Mỹ Duy ngồi đối diện múc cho cô
một bát cháo.
“Anh ta đi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, bỗng nhiên anh ta nói có chuyện
muốn đi ra ngoài.”
Châu Mỹ Duy nhìn cô, cảm thấy Kiều Bích
Ngọc cũng thực sự không rõ về tung tích của
Đường Tuấn Nghĩa, nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy bổ
sung thêm một câu: “Có lẽ là vì gần đây anh ta
đã ở nhà quá lâu, hơn nữa Đường Tuấn Nghĩa
cũng có nhiều việc ở công ty phải giải quyết,
chắc là không có gì đâu, đêm nay là về thôi.”
Châu Mỹ Duy đoán không sai, quả thật đêm
đó Đường Tuấn Nghĩa đã chạy về.
Đã một giờ sáng, Châu Mỹ Duy đang đứng
ngồi không yên ngồi ở phòng khách, nghe thấy
tiếng mở cửa thì lập tức chạy tới: “Anh về rồi, tôi
còn lo lắng anh phải đi tận mấy tháng.” Cô ấy thở
phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi Châu Mỹ Duy vừa ngẩng đầu lên,
sau khi nhìn thấy rõ ràng thì cô ấy vô cùng kinh ngạc.
Quần áo của Đường Tuấn Nghĩa vô cùng lộn
xôn, mái tóc ngắn lấm lem bùn đất, đến cả khuôn
mặt anh ta cũng trầy da, mũi bầm dập đọng một
chút máu khô, đôi môi mỏng và trán đều bị
thương chảy máu.
Đây là lần đầu tiên Châu Mỹ Duy nhìn thấy
anh ta chật vật như vậy, sao lại có vết thương
chẳng chịt cả người thế này.
“Anh sao vậy?”
Đường Tuấn Nghĩa lại vô cùng bình tĩnh, chỉ
trả lời một câu: “Đánh nhau với Quách Cao
Minh.”