“Tối hôm qua Cao Minh ở lại bệnh viện sao?”
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, con đường ở
trung tâm thành phố náo nhiệt đã có rất nhiều xe
cộ, nhân viên văn phòng bận rộn vội vàng đến
công ty quẹt thẻ.
Hà Thủy Tiên thuần thục bẻ lái
hướng về phía tòa nhà tập đoàn IP&G.
Cô ta đeo tai nghe Bluetooth bên tai phải,
đồng nghiệp trong công ty mới sáng sớm đã vội
vàng báo cáo chuyện gì đó với cô ta, tưởng
chừng chỉ là chuyện công việc nhưng sau khi
nghe xong sắc mặt cô ta dần u ám.
“Ý cô là, đêm qua Cao Minh ở lại bệnh viện
với Kiều Bích Ngọc sao?“ Giọng điệu của cô ta
trở nên phức tạp.
“Đúng vậy, tối hôm qua khoảng một giờ,
Tổng giám đốc bỗng nhiên gọi điện bảo tôi mang
một số tài liệu dự án và máy tính xách tay đến
bệnh viện cho anh ấy.
Lúc ấy tôi còn băn khoăn
không biết có phải Tổng giám đốc bị ốm phải
nhập viện hay không nhưng khi tôi nhìn thấy
người phụ nữ trên giường bệnh thì tôi đã hiểu ra.
Lúc đó Kiều Bích Ngọc đang truyền nước.”
Trong công việc Hà Thủy Tiên luôn khéo léo
đưa đẩy, các đồng nghiệp thông minh cũng biết
cô có quan hệ thân thiết với nhà họ Quách, vì
vậy trong tập đoàn IP&G có rất nhiều người tình
nguyện truyền tin cho cô ta, đặc biệt là những
việc có liên quan đến cuộc sống cá nhân của
Tổng giám đốc.
“Thủy Tiên, trước đây cô nói chủ tịch đã
quên Kiều Bích Ngọc, vậy tình huống bây giờ là
như thế nào, lẽ nào tổng giám đốc của chúng ta
đã nhớ ra cô ấy rồi sao?“ Đồng nghiệp ở bên kia
điện thoại tò mò nhiều chuyện với cô ta.
Vẻ mặt của Hà Thủy Tiên hơi khó chịu, chỉ
nói: “Anh ấy ở bệnh viện nào? Cô gửi địa chỉ qua
cho tôi đi.”
Nói xong cô ta tắt máy, lái xe đi đến ngã ba
trước mặt, sau đó đột ngột bẻ lái, chạy thẳng
đến bệnh viện.
Quách Cao Minh đã nhớ ra cô rồi sao?
Hà Thủy Tiên lái xe nhanh hơn, tâm trạng tốt
lúc sáng sớm đã chuyển thành bực bội, dường
như tin tức bất ngờ này đã làm cô ta trở tay
không kịp.
“Tại sao Cao Minh lại đến tìm cô ta chứ?”
Hôm qua là sinh nhật của Quách Thanh
Châu, bọn hò cùng nhau ăn cơm ở nhà họ
Quách.
Bùi Hưng Nam nói rằng Kiểu Bích Ngọc
bị lạc đường, không có tin tức, Lục Khánh Nam
dẫn đầu rời khỏi bàn ăn, lúc ấy Quách Cao Minh
hoàn toàn không vẫn có gì bất thường mà.
Hà Thủy Tiên nhíu mày, cô ta nghĩ rằng anh
đã không còn hứng thú gì với người phụ nữ tên
Kiều Bích Ngọc kia nữa, nhưng tại sao anh lại
chủ động đi tìm cô ấy?
Lẽ nào anh thật sự đã nhớ ra cô ấy?
Càng nghĩ về điều đó thì cô ta lại càng lo
lắng hơn.
Quách Cao Minh đã từng được điều trị não
vì bị trúng một viên đạn ở bệnh viện tư nhân
Seattle.
Cuộc phẫu thuật ấy đã vô tình khiến anh
bị mất trí nhớ, đây chính là một cơ hội tuyệt vời
cho cô ta.
Trước đây vì muốn tiếp cận anh, Hà
Thủy Tiên thậm chí còn nói dối bản thân là bạn
gái của Đường Tuấn Nghĩa, bây giờ cô ta gần
như đã trở thành người phụ nữ thân thiết duy
nhất trong ký ức của anh.
Vì vậy không thể để
anh nhớ ra Kiều Bích Ngọc.
Chiếc xe Bentley màu trắng phanh gấp sau
đó dừng lại bên ngoài cổng bệnh viện.
Hà Thủy Tiên mặc một bộ váy công sở màu
đen được cắt may tỉnh xảo, cô ta lấy tay vén mái
tóc xoăn dài hơi rối trên vai, bước xuống xe, duỗi
thẳng eo, đôi chân mang giày cao gót, dáng vẻ
như một người tài giỏi thành công đi thẳng đến
địa chỉ phòng bệnh được đồng nghiệp cung cấp.
Thế nhưng không có ai ở trong phòng bệnh đó.
Cô ta đứng ngoài phòng bệnh lấy điện thoại
ra gọi cho Quách Cao Minh nhưng chỉ nhận được
âm thanh báo máy bận.
Hà Thủy Tiên bực bội
cúp máy, suy nghĩ một lúc rồi chuyển sang nhấn
một số khác.
Lần này điện thoại nhanh chóng có người
bắt máy, Hà Thủy Tiên lập tức chuyển sang
giọng nói thoải mái, giả tạo, chào người đầu bên
kia: “Bích Ngọc, tôi nghe nói cô bị bệnh phải
nhập viện, giờ cô đang…”
“Cô Hà, chúng ta không thân.”
Kiều Bích Ngọc ở bên kia điện thoại rất bất
ngờ khi nhận được điện thoại của cô ta, giọng cô
khàn khàn, lạnh lùng không muốn khách sáo với cô ta.
Hà Thủy Tiên nghe giọng mũi của cô hơi
nặng thì đoán hình như cô bị bệnh thật.
“Cô Kiều, chúng tôi đều biết mấy ngày nay
cơ thể của cô không được tốt, vì vậy cô phải giữ
gìn sức khỏe.” Lần này Hà Thủy Tiên trực tiếp
dùng danh xưng cô Kiều.
Nghe những lời nói kỳ lạ của cô ta nhưng
dường như Kiều Bích Ngọc đã quá mệt mỏi nên
không muốn để ý đến, ngón tay trực tiếp duỗi ra
muốn ấn nút kết thúc cuộc gọi.
“Cô Kiều, có một điều tôi cần phải nói với
cô, bác sĩ đã dặn đi dặn lại là sau ca phẫu thuật
Cao Minh không được thức khuya.”
Hà Thủy Tiên rất thông minh, cô ta có thể
đoán được hành động của cô, vì vậy cô ta hạ
giọng nhắc nhở cô, nhưng càng giống mỉa mai hơn.
“Đừng tưởng rằng cô rất đáng thương thì tất
cả chúng tôi đều sẽ đồng cảm với cô.
Cô cũng
phải nghĩ cho Cao Minh nữa, bản thân anh ấy
cũng cần người chăm sóc, nếu cô không biết
chăm sóc anh ấy thì cũng đừng tổn thương anh
Kiều Bích Ngọc vẫn giống như trước, cầm
điện thoại yên lặng nghe cô ta nói.
Hà Thủy Tiên với tư cách là nhân sự cấp cao
của tập đoàn, rất giỏi trong việc dùng lời nói để
giảng các loại đạo lí, thậm chí còn có thể khiến
cho cô nghe mà xấu hổ nhưng đó chỉ là trước
đây mà thôi.
“Hà Thủy Tiên, đừng dùng nhiều chiêu trò
trước mặt tôi như vậy.
Cô muốn có Quách Cao
Minh vậy thì cô cướp lấy đi.
Người đàn ông mà
cô có thể cướp được tôi cũng không lạ gì.
Nhưng
mà tôi e là cô không có năng lực này.”
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc từ điện thoại
phát ra khiến vẻ mặt của Hà Thủy Tiên lập tức
trở nên âm u.
“Quách Cao Minh quên tôi rồi thì anh ấy sẽ
chú ý đến cô nhiều hơn à? Cô nói dối anh ấy
rằng cô là bạn gái của Đường Tuấn Nghĩa, sau
khi anh ấy phát hiện ra cũng không thèm so đo
với cô.
Cô cảm thấy là do anh ấy dung túng cô
hay vì không chú ý đến cô?”
Hà Thủy Tiên bực bội siết chặt điện thoại,
cô ta chưa từng biết Kiều Bích Ngọc, một cô chủ
bị nuông chiều đến tùy hứng muốn làm gì làm lại
có thể ăn nói sắc bén như vậy.
Câu cuối “dung
túng cô hay vì không chú ý đến cô” đã thật sự
chọc giận cô ta.
“Kiều Bích Ngọc, cho dù quá khứ có thế nào
thì chỗ dựa duy nhất của cô cũng không còn
nữa.
Quách Cao Minh không cần cô, còn tôi có
thể trợ giúp anh ấy về phương diện sự nghiệp, ở
bên anh ấy, chờ đợi anh ấy, tôi yêu anh ấy hơn cô!”
Cô ta đã đợi tình yêu này lâu như vậy, cô ta
cũng không thua kém gì Kiều Bích Ngọc.
Người
phụ nữ này dựa vào đâu mà có thể được anh
nuông chiều một cách vô lý như vậy? Không phải
là dựa vào đứa bé sao? Bây giờ đứa bé đã không
còn nữa, cuối cùng thì anh cũng sẽ thấy cô đã
trả giá như thế nào để được ở bên anh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc nghe
thấy cô ta lớn tiếng thẳng thắn nói rõ nỗi lòng với
mình, tình địch đang mắng cô nhưng cô lại đột
nhiên im lặng.
Cô ta và anh là người của một thế giới, Hà
Thủy Tiên vì muốn tiếp cận Quách Cao Minh mà
không từ thủ đoạn, trông chừng anh, chờ đợi anh.
“Hà Thủy Tiên, cô có biết anh ấy muốn gì không?”
Bỗng nhiên Kiểu Bích Ngọc nhỏ giọng hỏi,
thái độ của cô rất bình tĩnh, không tranh không
giành, nói xong thì cúp điện thoại.
Hà Thủy Tiên đứng bên ngoài phòng bệnh,
ngơ ngác cầm điện thoại di động.
Cô ta cho rằng với tính tình cô chủ lớn của
Kiều Bích Ngọc thì cô nhất định sẽ tức giận làm
ầm lên thế nhưng cô lại bình tĩnh như vậy, có
phải những việc gần đây đã làm cho cô thay đổi,
hay là do trước đây cô ta đã đánh giá quá thấp
Kiều Bích Ngọc.
“Cô Hà, người cô cần tìm đã xuất viện rồi.
Một y tá trẻ đi đến nói, lúc này cô ta mới lấy
lại tinh thần.
Hà Thủy Tiên nhanh chóng khôi phục nụ
cười giả tạo: “Xin hỏi một chút, người đàn ông đã
rời đi khi nào? Bọn họ cùng nhau rời đi hay là
người phụ nữ đi một mình?”
Y tá nghe cô hỏi như vậy thì lập tức kể khổ.
“Cô là bạn của bệnh nhân đó à? Cô gái ấy
thật là biết cách dằn vặt người khác, cô ấy liên
tục la hét muốn ra khỏi bệnh viện nhưng cuối
cùng vẫn bị người đàn ông kia ngồi trên ghế
trước giường trông chừng.
Vì vậy cô ấy không
dám gây chuyện nữa.
Mãi đến năm giờ sáng
người đàn ông kia vừa đi khỏi thì cô ấy cũng trực
tiếp rút kim tiêm rồi bỏ trốn.
Lúc chủ nhiệm An
của chúng tôi đến kiểm tra phòng thì cô ấy đã đi
mất rồi.”
Hà Thủy Tiên im lặng không nói, nụ cười
trên mặt hơi cứng ngắc.
Cô ta không phải bạn của Kiểu Bích Ngọc,
cô ta chỉ muốn hiểu rõ cô.
Cô ta biết người phụ
nữ này đã nhiều lần chống lại Quách Cao Minh
nhưng mà dù đã quên đi thì anh vẫn nuông chiều
cô như một thói quen.