Hắt xì!
Đêm qua Kiểu Bích Ngọc thức đến tận 12
giờ đêm mới đi ngủ.
Sáng sớm, khi mặt trời còn
chưa mọc, nhân viên IP&G đã gọi điện thoại đến
dặn dò cô nhất định phải có mặt ở sân bay đúng
giờ.
Hôm nay cô và ba người mẫu khác phải gấp
rút đến thành phố Hồ Chí Minh chụp ảnh.
Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại ngẩn ra, cô
đã quên béng mất chuyện này.
Dậy sớm nên cả người còn chậm chạp, cô
ngáp một cái, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt.
“Kiều Bích Ngọc, cậu bị cảm à?”
Coi như cô còn có chút lương tâm, trước khi
đi còn nhớ gọi điện thoại cho Châu Mỹ Duy.
Có
thể do giọng mũi có chút nặng nề, nên là Mỹ Duy
quan tâm đến cô.
“Hiện tại mình đang ngồi xe đến sân bay, có
lẽ mình sẽ ở lại thành phố Hồ Chí Minh ba ngày”
Kiều Bích Ngọc ngồi trong xe taxi, vừa gọi
điện thoại vừa oán hận: “Lục Khánh Nam sợ
mình bị đuổi việc nên mới sáng sớm đã kêu
người gọi điện thoại gọi mình dậy.”
Bây giờ đầu óc cô vẫn còn hơi mờ mịt,
nhưng nếu nghĩ lại, nhân viên của IP&G hình như
không thuộc quản lý của Lục Khánh Nam.
IP&@G
có dịch vụ gọi đến tận giường không?
Cô lại hắt xì hơi, cầm khăn giấy che mũi, lười
qua tâm chuyện gọi đến tận giường.
“Chết tiệt! Kiều Bích Ngọc, còn chuyện ăn
uống nữa.
Có phải cậu biết Quách Cao Minh
không tham gia tiệc nên cậu cũng chuồn luôn
đúng không? Cậu đặt tay lên tim mình coi cậu có
lương tâm không hả?” Châu Mỹ Duy ở bên kia
điện thoại đầy bất bình.
Quách Cao Minh cũng không đi tiệc tối?
Nghe thấy chuyện này, tâm trạng cô không tốt lắm.
“Này, tối hôm qua cậu làm chuyện gì xấu xa
vậy? Sao lại bị cảm? Liệu có ảnh hưởng đến buổi
chụp hình của cậu không?“ Châu Mỹ Duy mềm
lòng lo lắng cho cô.
“Tối qua ngồi ở ban công nên bị gió lạnh thổi trúng.”
Kiều Bích Ngọc nhớ lại những điều ngu ngốc
mà cô đã làm đêm qua, giọng thấp dần: “Mình
nghi ngờ phòng 502 ở tầng trên là người mình quen biết.
“502 gì cơ?”
“Không có gì.
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc
rất phức tạp, cô không muốn nói về chuyện này
nữa.
“Đúng rồi, Đường Tuấn Nghĩa nói với mình,
tối hôm qua cậu ở cùng Bùi Hưng Nam, là anh ta
đưa cậu về nhà sao?”
Lần này đến lượt Châu Mỹ Duy không muốn
nói chuyện, giọng điệu có chút cứng rắn: “Đúng
thế, bọn mình về sớm.”
Hai người phụ nữ đều có suy nghĩ riêng,
Kiều Bích Ngọc nói cô sắp đến sân bay, “Quản
gia Duy” lại dặn dò cô phải chú ý an toàn một lần
nữa rồi mới cúp máy.
Thường thì đúng 6 giờ sáng Châu Mỹ Duy sẽ
đến nhà họ Bùi, sau đó làm cu li nấu đồ ăn sáng
cho hai cha con họ Bùi, rồi đi gọi một lớn một
nhỏ thức dậy, đưa đứa nhỏ đi học rồi vội vàng
quay lại trông chừng người lớn ăn xong uống
thuốc dạ dày, lau sàn, rửa bát, chuẩn bị thêm
bữa tối cho họ.
Cuộc sống như vậy, bình thường
mà đơn giản.
Nhưng hôm nay khi Châu Mỹ Duy lái chiếc
xe nhỏ bé của mình tới cửa nhà họ Bùi, cô phát
hiện một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ
cho nữ đang đỗ ở cửa.
Hai chiếc xe đỗ cạnh
nhau, thật là… Không so sánh sẽ không đau
lòng.
Châu Mỹ Duy xuống xe liếc nhìn chiếc xe thể
thao mới bên cạnh, vô cùng ghen tí.
Trong đầu cô ấy đang nghĩ, ai lại lái một
chiếc xe thể thao như vậy chứ?
Cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, trước khi bước
vào đại sảnh, cô phát hiện hôm nay hai cha con
Bùi Hưng Nam không cần đợi cô gọi đã tự rời
giường, thật là kỳ tích.
“Hôm nay có khách đến đây sao?“ Cô ấy
bước vào nhà họ Bùi một cách rất tự nhiên.
“Ai là khách?”
Một bóng người đi ra từ sau ghế sô pha,
Quan Liên nhìn về phía cửa với vẻ mặt không vui.
Châu Mỹ Duy đứng lại ở cửa, vẻ mặt sững SỜ.
“Quan… Quan Liên.” Cô ấy đờ đẫn một lúc
rồi mới cất tiếng gọi.
Quan Liên rõ ràng là không hài lòng với cách
gọi này, cằm hếch lên mang theo vài phần kiêu
ngạo.
Cô ta nghiễm nhiên ngồi trên ghế sô pha ở
giữa phòng khách, bộ dạng như bà chủ.
“Nếu cô đã là bảo mẫu, vậy còn ngây ngốc ở
đó làm gì, còn không mau đi làm bữa sáng?”
Cách nói chuyện của Quan Liên rất mạnh
mẽ, Châu Mỹ Duy không dám tranh luận với cô
ta, cũng hiểu được mình không có tư cách tranh
luận với cô ta.
Cô ấy gật đầu với cô ta rồi đi vào bếp.
Bùi Hưng Nam và Bùi Thanh Tùng đều đang
ở trong phòng khách, cả hai đều nhìn thấy
nhưng cũng không lên tiếng.
Khuôn mặt của Châu Mỹ Duy không có biểu
hiện gì, cô ấy vẫn nấu cháo, xào rau một cách
thuần thục như bình thường.
Đột nhiên cô ấy làm
vỡ một cái đĩa “Choang”“ một tiếng.
Âm thanh
này giữa bầu không khí quỷ dị trở nên rất đột
ngột, trong lòng cô ấy sốt ruột, lập tức cúi người
xuống nhặt mảnh vụn, nhưng không ngờ ngón
tay lại bị mảnh vụn cứa vào bị rách một đường.
“Tại sao lại mời loại người như vậy đến làm bảo mẫu?”
Có một giọng nói từ trong phòng khách
truyền đến, Châu Mỹ Duy nghe vậy trong lòng có
chút xấu hổ, động tác thu dọn càng nhanh hơn.
Cảm giác này thật tệ hại, như thể cô đã làm
sai điều gì đó, đến một nơi mà lẽ ra cô không nên
đến, vô cùng xấu hổ.
Bữa sáng hôm nay ở nhà họ Bùi thực sự rất
dày vò: “Tôi đã ăn trước khi đến đây rồi, hai
người dùng từ từ.”
Cô ấy miễn cưỡng tìm cớ cho mình vì cô ấy
thực sự không muốn ăn chung bàn với gia đình
ba người này.
Bùi Hưng Nam không nói, vẫy tay ý bảo cô
ấy lui đi làm việc khác.
“Bình thường cô hay ăn cơm với cha con cháu mà.”
Bùi Thanh Tùng vẫn còn là một đứa trẻ,
đang dùng thìa nhỏ ăn đậu của mình.
Cậu bé
ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy với đôi mắt to đầy nghỉ ngờ.
Ban đầu không ngồi chung bàn nhưng Bùi
Hưng Nam nói anh ta lo đồ cô ấy nấu sẽ làm cha
con họ đau bụng nên muốn cô ấy “thử độc”
trước.
Cuối cùng không biết thế nào, quan hệ
giữa cô ấy và cha con bọn họ càng ngày càng
thân thiết, càng ngày càng tự nhiên.
“Bảo mẫu sao có thể ăn cùng bàn với chủ nhà.”
Quan Liên giảng đạo lý cho Bùi Thành Tùng,
giọng cũng xem như là nhẹ nhàng.
Nụ cười trên mặt Châu Mỹ Duy cứng lại,
không biết phải làm sao.
Quan Liên nói đúng.
Bình thường bảo mẫu
sẽ không được ngồi chung bàn với chủ nhà, cô
ấy đã vượt quá ranh giới rồi.
Châu Mỹ Duy phát hiện ra rằng mặc dù
trước kia Quan Liên nịnh bợ và cố chấp như thế
nào thì đứa trẻ Bùi Thanh Tùng vẫn rất thích
Quan Liên.
Nhất là khi Quan Liên đề nghị hôm
nay đưa cậu bé đến trường, mặt cậu bé liền đỏ lên.
Dù gì cô ta cũng là mẹ ruột của, không ai có
thể thay đổi được mối quan hệ huyết thống này.
“Hôm nay đột nhiên Quan Liên nói rằng cô
ấy muốn đến thăm Thanh Tùng”
Khi trong nhà chỉ còn lại Châu Mỹ Duy và
Bùi Hưng Nam, Bùi Hưng Nam đặt tờ báo xuống,
ngẩng đầu lên nói với cô ấy một câu.
Châu Mỹ Duy không phản ứng lại, sau đó
gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Thực ra cô ấy không biết phải tiếp lời như
thế nào.
Quan Liên là mẹ ruột của Bùi Thanh
Tùng, cho dù bọn họ đã ly hôn thì cô ta vẫn có
quyền đến thăm.
Châu Mỹ Duy quay trở lại nhà bếp dọn dẹp,
sau đó đi đến phòng chứa đồ lặt vặt lấy xô, cây
lau nhà, các thứ linh tỉnh đi ra.
Khi Bùi Hưng Nam
từ phòng làm việc đi ra đã thấy cô ấy đeo găng
tay, khăn quàng cổ, thậm chí là đội mũ lao động
trên đầu như muốn làm hết việc nửa năm một lượt.
“Bữa sáng của cô.” Anh ta đưa cho cô ấy
một hộp bánh quy.
Châu Mỹ Duy ngơ ngác nhìn, nhưng cũng
không nhận lấy.
Bùi Hưng Nam bật cười một tiếng: “Mau ăn
đi, không thì làm sao có sức làm việc cho tôi.”
Sau đó anh ta trực tiếp nhét bánh quy vào tay cô ấy.
Cô ấy chỉ cầm, cũng không có động tác gì thêm.
Bùi Hưng Nam quay đầu lại, lúng túng nói
thêm: “Chưa hết hạn đâu.”
Châu Mỹ Duy nhướng mày nhìn anh ta một
cái, thở một hơi, nhàn nhạt trả lời: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô ấy không thèm nhìn anh ta, tháo
găng tay, đến bàn nhỏ ngồi ăn bánh.
Cô ấy biết những chiếc bánh quy này còn
chưa hết hạn sử dụng, người này cố tình nói
trước khiến cô ấy ăn mà cũng không an tâm.
“Đừng tốt với tôi như vậy.” Cô ấy cúi đầu vừa
nhai vừa âm thầm nói.
Hôm nay Bùi Hưng Nam cũng có việc phải ra
ngoài, hình như anh ta đã quen với việc uống
thuốc dạ dày sau bữa sáng.
Thu dọn giấy tờ rồi
liếc nhìn Châu Mỹ Duy đang bận dọn dẹp ở nhà,
ánh mắt dừng lại một giây trên ngón tay cô.
Giọng anh ta nhẹ nhàng: “Tôi ra ngoài đây.”
“Vậy anh đi thong thả, đi đường cẩn thận.”
Bùi Hưng Nam nhìn cô ấy một cái nữa, “Ừ”
một tiếng rồi lái xe rời đi.
Đến 4 giờ chiều, Kiều Bích Ngọc lại gọi điện
cho cô ấy, có lẽ là để báo rằng hôm nay công
việc của cô không tốt.
Hơn nữa vì bị cảm mà cô
bị giám đốc khó tính mắng gần như cả ngày.
“Mình không hiểu.
Việc mình bị cảm thì liên
quan gì đến anh ta, cứ như thể anh ta sẽ bị trừ
lương khi mình ốm vậy.” Kiều Bích Ngọc vô cùng
buồn rầu.
Châu Mỹ Duy nghe điện thoại có chút lơ
đễnh, Kiều Bích Ngọc cũng nhận thấy hôm nay
cô ấy không có tinh thần, trong lòng lo lắng hỏi:
“Sao vậy?”
Giọng của Châu Mỹ Duy buồn bã: “Kiều Bích
Ngọc, mình định nghỉ việc.”
Ngoài cửa, lúc này một bóng người vừa quay
lại, sắc mặt Bùi Hưng Nam rất bình tĩnh, giọng
nói từ phòng khách nhàn nhạt vang lên.
“Kiều Bích Ngọc, mình không muốn chen
chân vào cuộc sống tình cảm của người khác,
càng không muốn là người thứ ba.
Nhưng nếu cứ
ở cùng bọn họ, mình sẽ không nhịn được mà
thích anh ấy… Mình nghĩ tốt nhất là nên rời khỏi
nhà họ Bùi.”