Lúc thức dậy vào ngày hôm sau, Kiều Bích
Ngọc cảm thấy rằng tay phải của mình sắp tàn
phế đến nơi.
Cả cánh tay phải đau nhức, không còn sức
để cầm đũa.
Một cảm giác phẫn xông thẳng lên óc, cô
nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu, cô thề
rằng nếu bây giờ có súng trong tay, cô sẽ bắn vài
lỗ lớn trên trần nhà.
“Không học được thì tối nay không được phép về.”
Khi cô nghĩ đến âm thanh này, huyết áp liền tăng lên.
Quách Cao Minh, tên khốn kiếp!
Nếu cô ấy không tập Karate từ nhỏ, phụ nữ
bình thường sẽ không thể sử dụng súng nhanh
vậy được.
Có cảm giác rằng anh muốn nhanh
chóng thành công, hoặc có thể anh đang chơi cô.
Huấn luyện viên bắn súng của câu lạc bộ
cũng đặc biệt kết bạn zalo với cô, sau đó huấn
luyện viên to lớn, mạnh mẽ này rất thân thiết nói
với cô: “Đừng quên đến đúng giờ vào tuần tới.”
“Tại sao?”
“Cô Bích Ngọc, cô đừng làm khó tôi.”
Vị huấn luyện viên to lớn nhìn cô bằng ánh
mắt rất thuần khiết hồi lâu, rồi cô mềm lòng đồng ý.
Kiều Bích Ngọc đột nhiên phát hiện ra rằng
Quách Cao Minh luôn giỏi bắt nạt cô.
Cô không quên rằng khi ở nhà họ Quách,
anh đã cố tình nhờ hai người giúp việc sinh ra ở
vùng núi nghèo khó đối phó với cô.
Những người
giúp việc nhìn cô với ánh mắt ngây thơ, rồi nói
với giọng đáng thương: ‘Đừng làm khó tôi mà.”
khiến cô nghĩ nếu cô không phối hợp với bọn họ
cô sẽ bị sét đánh.
Nghĩ đến quá khứ, trong lòng cô cảm xúc
ngổn ngang.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn rất phẫn uất, cô vô
hồn đánh răng bằng tay trái, rửa mặt bằng tay
trái và dùng điện thoại bằng tay trái.
Bây giờ cô là người tàn tật, đêm qua cô làm
việc quá sức, giờ chỉ muốn kiếm đồ ăn cho no
bụng, không ăn gì hạ đường huyết trong lòng sẽ
càng khó chịu.
Đơn giản thay một bộ quần áo bình thường,
chuẩn bị đi ra quán trà đối diện tiểu khu ăn sáng.
Ngay khi cô vừa mở cửa bước vào nhà hàng,
có một cuộc gọi từ điện thoại di động đến.
Đó là từ đoàn phim, nhân viên IP&G tên Jack
nói: “Cô Bích Ngọc, quảng cáo… Kết quả quảng
cáo…” Giọng anh ta hơi run.
Từ tối hôm qua, nữ nghệ sĩ hết thời Lê Yến
Nhi đã nhắc nhở thân phận của cô, bọn họ đều
huy động quan hệ ngoại giao suốt đêm để tiến
hành điều tra kỹ lưỡng, hóa ra lại là sự thật.
Đây là bà chủ lớn.
Ước chừng cô đột nhiên tham gia hoạt động
tập thể là vì nhàm chán, đám nhà giàu này thích
bắt nạt nhân viên quèn, nhưng bọn họ tối hôm
qua họp mặt, Jack xui xẻo trúng số đỏ, có trách
nhiệm báo cho cô kết quả hôm nay.
“Cô Bích Ngọc, quảng cáo… cuối cùng chọn
Hàn Lê Trang.
Giọng anh ta trầm xuống, hy
vọng bà chủ đừng quá quan tâm đến kết quả.
“Tại sao?”
Tiêu rồi, có vẻ tức giận rồi.
Jack lập tức giải thích với cô: “Cô Kiều, cô
cũng biết chuyện này… Đây là quy định của công
ty, dù sao thì Hàn Lê Trang cũng là một người
mẫu chuyên nghiệp và cô ấy tương đối ổn định
về mọi mặt.
Trên thực tế, phong độ của cô cũng
rất tốt, ai cũng cho là rất tốt.
Thực sự, tất cả
chúng tôi đều sẵn sàng chọn cô…”
Chỉ là sếp lớn của bọn họ rất kiên quyết,
không được phép chọn Kiều Bích Ngọc.
Sau khi nghe một số tin đồn, có vẻ như bọn
họ vẫn đang có ý định ly hôn, chắc hẳn bọn họ
đã cãi nhau.
Khi các vị thần chiến đấu, thì họa lại rớt lên
đầu người phàm.
Jack hết sức khen ngợi kỹ năng diễn xuất
kém cỏi của Kiều Bích Ngọc, cuối cùng anh ta lại
nói không nên lời, lúng túng im lặng.
“Tôi biết rồi” Kiều Bích Ngọc lạnh lùng nói
hai từ, rồi cúp máy.
Lại gạt tôi nữa đi!
Mặc dù cô biết rất rõ rằng mình thua kém
Hàn Lê Trang về mặt chuyên môn, nhưng…
Nhưng đêm đó, Quách Cao Minh đã nói rõ ràng…
Anh đã nói: “Nếu tối nay cô không bắn
trúng, mai tôi sẽ đẩy cô xuống”
Đúng, anh cũng không có hứa chắc chắn sẽ
đưa cho cô ấy quảng cáo này.
Sau đó cô hồn nhiên đi ngủ.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc xấu đi, cô cảm thấy
mình bị hại rồi.
Về phía Lucy… Cô không biết phải làm sao nữa.
Làm thế nào bây giờ?
Thật là phiền phức.
Có lẽ cô thực sự đói bụng, cô nghĩ bánh bao
thịt heo nướng sáng nay rất ngon, đồ ăn làm cho
người ta cảm thấy vui vẻ, hiếm thấy cô vừa lấy lại
được tâm trạng tốt, nhưng người đối thoại lại có
vẻ cố ý chống lại cô.
Đầu tiên cô phát hiện ra rằng ai đó đã
chuyển cho cô một tỷ.
Cô ngạc nhiên, đó là Quách Cao MinhI
Ngoài ra còn có một tin nhắn đính kèm:
“Mang bữa sáng cho tôi”
Rõ ràng đó là yêu cầu người khác làm, vậy
mà lại ra vẻ sai bảo trôi chảy như vậy!
Cực cưng vô địch: “Quách Cao Minh, anh
nằm mơ đi.
Tại sao tôi phải mang bữa sáng cho
anh?” Sau đó thêm một biểu tượng cảm xúc đấm
chết đối thủ.
Đáng tiếc cậu chủ Quách là người hiểu biết
như vậy, không thể bị một biểu hiện nhỏ như vậy
làm cho kinh ngạc.
Tảng băng Nam Cực: “Tiểu khu này rất gần
với công ty IP&G.
Kiều Bích Ngọc, cô sống ở đây
không phải để ở gần tôi sao? Nếu muốn lấy lòng
tôi thì đừng có ra vẻ.”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối sầm lại một
chút, bấm điện thoại, mơ hồ bốc lửa giận.
Cô chưa hỏi anh tại sao lại chuyển đến khu
nhà cũ này, anh còn không biết xấu hổ mà tự suy diễn!
Tổng giám đốc Quách dường như ngại cô
không đủ kích thích, anh nhắn thêm một tin:
“Lục Khánh Nam nói cô liểu mạng tham gia
quảng cáo IP&G này là vì tôi.”
Cực cưng vô địch: “Quách Cao Minh, anh
đừng có tự biên tự diễn nữa”
Kiều Bích Ngọc điên cuồng quay trở lại zalo
của mình, trực tiếp nắm lấy điện thoại, tức giận
hét lên: “Tôi vì heo vì chó vì tiền cũng không thể
vì anh.
Đừng tưởng mọi người đều muốn vây
quanh anh, anh không có quan trọng vậy đâu.
Tôi xoay người một cái thì anh là ai tôi còn chẳng
thèm nhớ.”
Cô kìm lại câu nói vừa rồi không nói ra.
Anh đã quên cô, chẳng lẽ cô không thể
quên anh sao?
Kiều Bích Ngọc không biết đây có phải là lời
nói tức giận hay không, thật ra cô không ngờ
“Tảng băng Nam Cực” kia lại chủ động liên lạc
với mình, nhưng người đàn ông trên zalo đột
nhiên im lặng.
Ngay khi cô nhìn chằm chằm cái biệt danh
“Tảng băng Nam Cực” không hề tương xứng với
anh, cô chợt nhận ra: Khi một người rơi vào bẫy
của anh sẽ rất tầm thường, rất dễ tha thứ cho
anh hết lần này đến lần khác.
Sau đó một phút, người đàn ông trên zalo
dường như dủ tự tin để nhìn thấu suy nghĩ của
cô, đột nhiên trả lời: “Kiểu Bích Ngọc, đừng
quên, là cô không muốn ly hôn với tôi.”
Không muốn ly hôn với anh, thì phải chăm sóc anh!
Kiểu Bích Ngọc nhìn chằm chằm vào hàng
chữ này, tức giận vỗ bàn đứng lên.
Cuối cùng, cô mang đầy âm khí bước đến
yêu cầu một phần bữa sáng.
Cô bước vào thang máy, ấn vào tầng năm
một cách không quen thuộc.
Sau khi cửa thang máy mở ra, cô liếc về phía
502 với tâm trạng phức tạp, tay trái cầm túi đồ
ăn sáng, tay phải không thể cử động, cô định
dùng chân phải đá vào cửa để trút giận.
Kiều Bích Ngọc nghi ngờ rằng anh đã cài đặt
giám sát ở cửa, ngay khi chân phải của cô giơ
lên trên không, cửa được mở ra.
Khi ánh mắt của cô rơi vào khuôn mặt quen
thuộc của anh, nhịp tim cô loạn lên một chút.
Bên kia thang máy có một nhóm nhân viên
văn phòng khác đi ngang qua, thấy cô nhấc chân
phải dừng lại giữa không trung một cách kỳ lạ,
bọn họ tỏ vẻ thắc mắc làm Kiều Bích Ngọc đỏ
mặt lập tức thu chân lại, đứng thẳng người.
Người đàn ông chủ động nhắn zalo cho cô,
anh không nói một lời, chân dài bước tới giật túi
đồ ăn sáng trên tay trái của cô.
Sau đó, cánh cửa đóng sầm lại.
Kiểu Bích Ngọc ở trước cửa, ngây ngô bị chặn lại.
Bực tức, tay trái của cô đập mạnh tấm cửa:
“Này!”
Người ở trong phòng dường như không
muốn nói chuyện với cô mà lạnh nhạt nói: “Ngày
mai mua mì xào cho tôi.”
Ngày mai, ngày mai còn phải mua bữa sáng nữa sao?