Kiều Bích Ngọc bị cấm túc rồi.
Nguyên nhân là vì ông cụ Quách biết cô muốn đi làm loạn ở Minh Uyến, ức hiếp cháu gái ngoan Quách Thanh Châu, trong cơn thịnh nộ ông đã quát lên: ‘Chép phạt một trăm lần kinh Đạo Đức, chép phạt xong lúc nào thì lúc đó mới được bước ra khỏi cổng của Minh Uyển, không ai được giúp nó cả!”
“Đạo, khả đạo, phi thường đạo.
Danh, khả danh, phi thường danh.
‘Vô, danh thiên địa chỉ thủ) Một tiếng “bốp”
vang lên.
Kiều Bích Ngọc tức giận, đập mạnh cây bút xuống: “Dựa vào cái gì mà trách phạt con chứ”
Ông cụ là người đã cổ hủ bắt cô phải chép phạt mấy trăm sách cổ, còn cấm túc cô không được rời khỏi Minh Uyển.
*..
Cháu gái cưng của ông mới có vấn đề ấy, dựa vào cái gì mà phạt cháu, rõ ràng là Quách Thanh Châu nói láo cơ mà”
Vốn dĩ ông cụ Quách định để cô chép phạt sách của thánh hiền là vì muốn cô suy nghĩ bình tĩnh lại, nhưng Kiều Bích Ngọc càng ngày càng tức giận, không ai tin cô cả, ngay đến cả Quách Cao Minh cũng muốn đi nhận lỗi.
Đừng hòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, hai tay dì Phương.
mang lên một mâm thức ăn bước vào.
*Mợ chủ, trái cây vừa mới cắt xong, bánh hoa quế..
* ba chiếc đĩa tỉnh xảo được trình bày đẹp mắt, gồm có anh đào, xoài đã được cắt sẵn, thêm cả bánh hoa quế nữa, tất cả vừa mới được nhà bếp chuẩn bị xong.
Mặc dù nói rằng Kiều Bích Ngọc bị cẩm túc, chuyến cô đến phòng khách mới để một mình tự kiểm điểm lại bản thân, nhưng đãi ngộ lại không hề tệ, nhà bếp cho cô ăn uống đầy đủ năm bữa một ngày, không dám có một chút sơ suất nào.
đồ ăn buổi trưa sao không ăn gì cả”
‘Vẻ mặt dì Phương có chút lo âu, thuận tay dọn dẹp ấy món đã nguội lạnh rồi cất đi, quay đầu lại nhìn về phía Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngồi trên bàn, chậm rãi hỏi một câu: “Muốn ăn cái gì không, chiều này tôi bảo nhà bếp làm cơm sớm một tí ạ”
Dì Phương hỏi thêm để tránh cô bị đói bụng, vì buổi trưa đã không ăn gì Tay phải Kiều Bích Ngọc vẫn nắm chặt lấy bút, cặm cụi cúi đầu chép phạt, giống như là một học sinh đang cực kỳ chăm chú, không hề trả lời lại, tay kia lật sang một trang khác, tiếp tục ghi ghi chép chép.
Dì Phương thở dài một hơi, cũng không quấy rây cô thêm nữa, nhẹ nhàng rời đi, giúp cô đóng cửa lại.
Suy đi nghĩ lại hay là mình nên đến nói vài câu cầu xin ông cụ xem sao, lỡ như với tính cách cứng đầu của Kiều Bích Ngọc thì có thể cô sẽ tuyệt thực.
Kiều Bích Ngọc đúng là đã từng nghĩ qua sẽ tuyệt thực, nhưng nhà bếp nấu đồ ăn quá ngon, sức hấp dẫn không thể chối từ, cô không thể cưỡng lại được, nên đã ăn vụng một miếng thịt *… ăn vụng bánh hoa quế của tao hả”
Sau khi dì Phương rời đi, Kiều Bích Ngọc mới lộ bản chất thật, quăng cây bút sang một bên, xoay người nhìn về phía bàn trà, định xem xem có.
món gì ngon, nhưng lại nhìn thấy một chú mèo đen.
Cô bước sang: “Hèn gì, sữa ngày hôm qua rõ ràng tao không hề uống, vậy mà làm sao lại vơi đi bớt một nữa.”
“Nhóc ăn trộm”
Kiều Bích Ngọc trừng mắt trách mắng nó.
“Meo~”
Chú mèo đen này không hề sợ người, nó đang liếm láp miếng bánh hoa quế trong đĩa, kiêu căng hất mặt lên nhìn, trong đôi mắt vàng của nó dường như hiện lên một ánh sáng kỳ lạ, nó “meo”
lên một tiếng rất chói tai, dường như thể hiện sự không hài lòng khi cô gọi nó là “nhóc ăn trộm”
“Mày đúng là bất lịch sự, đã ăn trộm đồ của tao còn không gọi là “nhóc ăn trộm thì gọi là gì chứ hả”
Kiều Bích Ngọc nhàm chán nói chuyện với chú mèo.
Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại, thì cũng không biết nó vào đây bảng cách nào, ở đây là tầng năm của khu biệt thự Uyến Nhị, mặc dù trang thiết bị và nội thất đầy đủ nhưng bình thường không có ai ở đây cả, ban công bằng kính trong suốt cũng bị khóa lại không thể nào mở ra hay là phá vỡ được cả, chỉ có hai cánh cửa thông gió là được mở ra thôi.
Tăng năm, cao như vậy mà chú mèo này có thể treo lên được.
“Mày còn ăn, còn ăn được nữa sao… đồ ăn cháo đá bát.”
Kiều Bích Ngọc ngồi bệt xuống đất, vừa lấy đĩa anh đào cho vào miệng nhai, vừa trách mảng chú mèo: “Lần trước rõ ràng mày cũng nhìn thấy, nghe thấy rõ, Quách Thanh Châu chính miệng nói răng cô ta đã giấu đi hoa hồng, ngày hôm đó cô ta chuồn đi mất không biết còn làm chuyện xấu xa ở nơi nào nữa không, cả thế giới không có ai tin cô, với tư cách là nhân chứng không phải mày nên bày tỏ thái độ một chút sao.
Cô nói không có ai tin cô cả, vậy ai sẽ đi tin một con mèo chứ.
Lúc này, ở thư phòng của tầng hai, Lục Khánh Nam đang nhìn vào màn hình máy tính, vô cùng xúc động nói:’A, thôi xong rồi, xong rồi, thế mà lại đi lẩm bẩm một mình với con mèo.”
Kiều Bích Ngọc bị ông Quách đóng cửa nhốt trong nhà bảy ngày, Lục Khánh Nam đã lén xem thử cô chép Kinh Đạo Đức một trăm lần có ổn không, nhân tiện đưa cô ra ngoài hóng gió đế trút giận, kết quá là cái cô Bích Ngọc đã chép phạt đúng bảy ngày, đây rõ ràng tinh thần kháng cự đã giảm sút.
Anh còn cho rằng Quách Cao Minh thực sự.
không quan tâm đến sự sống hay cái chết của cô ấy, hóa ra anh ấy vẫn ở thư phòng quan sát cô không rời qua camera mỗi ngày.
Trước đây Dì Phương đã thành khẩn nhắc đến chuyện này, lo lẳng cho Kiều Bích Ngọc không dám ăn, vì muốn kháng cự lại nên tuyệt thực, trong nhà này cô được ăn ngon mặc đẹp, có lẽ sau cả tháng trời cấm túc còn có thể béo lên được vài cân.
*„.
Tại sao con mèo này lại ở trong nhà họ Quách?”
Quách Cao Minh nhìn vào màn hình, chăm chú quan sát con mèo đen, trông có nó rất quen mắt.
Mặc dù con mèo nào cũng giống nhau ngoại trừ màu lông, nhưng anh có trí nhớ không tệ, con mèo này, rõ ràng là lần trước bọn họ đi khu phố Tân An đã gặp vô tình gặp nó.
Lục Khánh Nam cũng không nghĩ nhiều: “Kiều Bích Ngọc thật vô vị, tự mang con mèo ở bên ngoài về nuôi”
Nhìn bộ lông của con mèo cảm thấy có chút không được tự nhiên, không thể nói rõ được.
Quách Cao Minh nhấn nút liên lạc: Phương đến đây… Vợ anh kết bạn với người ngoài, cần phải điều tra kỹ, nuôi một con mèo cũng cần phải hỏi rõ lai lịch.
Đôi lúc Lục Khánh Nam cảm thấy Kiều Bích Ngọc không được tự do, hơn nữa sống trong môi trường này làm sao có thế “trưởng thành”
được.
”
….
Ta hơi quản cô một chút, bọn họ lần lượt liên tục đến cầu xin tình thương từ cô!”
Nguyên Hải, phía bên ông cụ Quách, dì Phương chạy đến và nói: “Thưa cậu chủ, mợ chủ vẫn còn trẻ nên, cậu nên từ từ dạy bảo sau”
*..
Đợi đến sau khi tôi chết, còn hy vọng cô ấy làm chủ được ngôi nhà này, nhà họ Quách không biết sẽ loạn thành thế nào nữa.”
Ông quản gia cũng ở đó, vừa pha trà vừa nhếch miệng nói một câu: “Ông chủ, bảo cô ấy chép Kinh Đạo Đức của Lão Tử chủ yếu là muốn nói cho cô ấy biết về việc “cứ thuận theo tự nhiên mà làm’… “Được rồi, mọi người lo lắng cái gì, tôi kêu cô ấy chép mấy quyển sách cổ là ngược đãi nàng sao.
Hừ, muốn làm cháu dâu của nhà họ Quách thì phải học!”
Ông cụ Quách cầm chiếc chén nhỏ băng ngọc trắng lên nhấp một ngụm hồng trà, tức giận cảnh cáo: “Lần sau cô ta còn dám lộn xộn, tôi sẽ cho cô ta quỳ lạy tổ tiên”
Không biết ông quản gia đang suy nghĩ cái gì, thẳng thừng nói: “Ông chủ, ngày hôm qua mợ chủ đến làm phiền cô Thanh Châu bên đó, cũng có thể…”
Ông quản gia chưa nói hết câu, đã lập tức cúi đầu xuống, im lặng.
“Cô lui xuống trước đi”
Ông cụ Quách đột nhiên lên tiếng, bảo dì Phương lui ra.
Dì Phương cũng là người đã ở bên cạnh ông lâu, nhìn thấy thái độ của ông, cô cũng không dám ở nán lại nữa, nhanh chóng lui ra ngoài, rõ ràng có một số chuyện không muốn cô biết nên cô tự nhiên sẽ không hỏi quá nhiều.
Trong rừng trúc Nguyên Hải, gió khẽ đung đưa khắp rừng trúc, hoàng hôn cũng dần buông.
xuống sau núi, ngồi trên bàn đá ghế đá giữa rừng trúc, uống trà thơm, thưởng thức hương lá trúc thoang thoảng.
Ông Quách luôn rất thỏa mãn với cuộc sống cũ về già của mình, con cái đều đã lớn và không có gì phải bận tâm, cháu dâu của ông, Kiều Bích Ngọc, không có một chút đứng đắn và đoan trang, ông đã không dạy bảo đúng cho con dâu của mình, sau này sẽ khiến Quách Cao Minh bận tâm nhiều.
Trái lại Quách Thanh Châu, cô cháu gái nuôi của mình lại khiến ông có chút lo lẳng.
“Dung Hiên, ông cho người theo dõi sát sao bên Uyển Nhi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì với Thanh Châu, ông lập tức phải thông báo cho tôi biết.”
Ông quản gia gật đầu đáp: “Đã rõ: Ông do dự một hồi nhưng vấn lên tiếng hỏi “Ông chủ, chuyện này có cần nói với cậu chủ Cao.
Minh không ạ?”
“Tạm thời thì không cần thiết”
Ông cụ Quách xua tay, đôi mắt già nua đục ngầu ngm nhìn về phía hoàng hôn ở phía tây, càng già, tâm tính của ông càng ôn hòa, khoan dung.
“…Thanh Châu đã sống trong nhà họ Quách của chúng ta nhiều năm như vậy.
Bản chất của con bé rất tốt.
Nếu con bé không làm sai chuyện gì nghiêm trọng, thì đừng ép con bé.”
Bên ngoài thì nhìn ông Quách nghiêm túc.
như vậy thôi nhưng thật ra trái tim ông cũng rất mềm yếu.