Bị cấm túc trong một căn phòng khiến người ta cảm thấy rất chán nản, Kiều Bích Ngọc ôm một bụng ấm ức ngồi chép không ngừng nghĩ, cuối cùng cũng nhận thức được sự vô nhân đạo của đám gia đình thượng lưu, hở chút là bắt chép phạt.
Cô thức thâu đêm, mất mấy đêm liên tiếp mới có thể chép xong một trăm lần kinh Đạo Đức.
Ôm một chồng giấy to, đến nhà chính tìm ông để nộp phạt.
Kiều Bích Ngọc đã vất vả cả nửa tháng trời chép phạt, cuối cùng ông chỉ liếc qua một cái rồi nói: “Được rồi, ra ngoài đi”
Kiều Bích Ngọc thấy không cam lòng khi bản thân bị đuổi đi nhanh như thế: “Ông nội không đếm qua một lần ạ?”
“Cháu mà dám chép thiếu sao” Ông cụ Quách trừng mắt nhìn cô: “Nếu dám chép thiếu một lần, ông sẽ phạt cháu chép lại một trăm lần nữa” “Cháu đã đếm ba lần rồi, không thiếu đâu” Kiều Bích Ngọc lập tức nói ngay, tay cô sắp rụng ra rồi.
Ông cụ hừ một tiếng Biết sai chưa?” Cơ mặt của Kiều Bích Ngọc căng ra, mím chặt môi, không nói lời nào.
Rõ ràng là thà chết không chịu nhận sai.
Quản gia đứng ở một bên cảm thấy lo lắng, Kiều Bích Ngọc thực sự nên học cách nịnh nọt lấy lòng người khác, đỡ phải bị phạt thêm lần nữa.
“Ông nội, cháu muốn hỏi một chút về chuyện thời Thanh Châu còn bé, có được không ạ?” Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc lên tiếng hỏi “Khi cô ấy còn nhỏ có làm gì khác thường.
không ạ, có những hành vi bạo lực hay không?” Ông cụ Quách không ngờ cô lại hỏi như thể, có một số chuyện ông không muốn có quá nhiều người biết, đang lo không biết nên chuyển chủ đề thế nào, lại vừa khéo nhìn thấy một dáng hình màu đen nhỏ bé đang đi về phía bên này Con mèo kia, nhìn không tệ.” Ông cụ cố tình chuyến chủ đề sang hướng khác.
Kiều Bích Ngọc nhìn theo, ngạc nhiên, sao con mèo đen này lại cùng cô đến đây, đã coi nhà họ Quách như nhà mình thật rồi, đi lại tự nhiên quá Mày đi theo tao sang đây làm gì?”
Kiều Bích Ngọc đã quen mặt con mèo này nửa tháng nay rồi Bốn chân từ tốn bước những bước đi tao nhã, đôi mất mèo xinh đẹp nhìn lướt qua ông cụ Quách và ông quản gia, lại quay sang nhìn Kiều Bích Ngọc, chỉ vung vẩy đuôi, thái độ tỏ rõ vẻ khinh bỉ.
Ông cụ Quách và quản gia đều đã nhìn ra được con mèo này rất thông minh, họ không e ngại về việc nó là mèo đen, lại rất thích loài động vật này.
Ông cụ lập tức vui vẻ hơn, như một ông lão bướng binl ích Ngọc, ôm con mèo đó lên cho.
ông xem thử nào” Kiều Bích Ngọc chẳng thích bế mèo chút nào, nói với giọng ghét bỏ: “Ông ơi, nó chỉ là một con mèo hoang mà thôi, với cả, tên của nó không phải là Mun, nó tên là Bá tước.” Bá tước.
Mèo có tên có tuổi đàng hoàng, chắc chắn không phải là mèo hoang.
ái tên này được đấy… Của nhà nào nuôi vậy?” Ông cụ nghĩ một chút: “Có phải là bên nhà họ Lục không?” Ông còn tính để Lục Khánh Nam biếu cho.
mình, coi như là hiếu kính người cao tuổi.
Nhưng chỉ thấy Kiều Bích Ngọc mảng một câu: “… Chẳng biết là tên khốn nào nuôi.” Con mèo đen lập tức cong người, giơ nanh múa vuốt, gào lên với cô, đuôi nó duối thẳng, chuẩn bị tỉnh thần tấn công bất cứ lúc nào.
Kiều Bích Ngọc cũng trừng mắt lại.
Ông cụ Quách nhìn một người một mèo, hiếm khi thấy bất ngờ, còn khen một câu: ‘Ừ, rất trung thành” Kiều Bích Ngọc cũng không hiếu, vì sao con mèo không rõ lai lịch này cứ luôn đi theo cô.
Cô vừa hết thời hạn cấm túc, nửa đêm Châu Mỹ Duy lại gọi điện tới cho cô: ”… Mình đang ở bên Pháp học làm bánh ngọt, lớp nhỏ thôi, còn có.
mười người học chung nữa…” Kiều Bích Ngọc không ngờ Châu Mỹ Duy lại xuất ngoại, học tài nấu nướng.
“Mình không muốn phải làm mãi một công việc văn phòng ở công ty như thế, học cái này cũng tốt mà”” Ngữ khí của Châu Mỹ Duy rất bình tính, còn mang theo ý cười.
Kiều Bích Ngọc nghe vậy, tâm trạng rất phức tạp, cô có rất nhiều điều muốn hỏi: “Mỹ Duy, sao.
đột nhiên cậu lại muốn ra nước ngoài học mấy cái này?” “Với cả, sao cậu… Có phải là trước đó đã xảy ra chuyện gì không, sao bỗng nhiên cậu lại phá thai?” Dù đã cố gắng chống chọi đến mức nào đi nữa, khi nghe nhắc đến đứa con đã không còn của mình, Châu Mỹ Duy không nhịn được mà sụp đổ, khóe mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn lại, phải vội vàng cúp máy: “Mình, có bạn đang gọi, mình sẽ liên hệ với cậu sau nhé, đừng lo lắng cho mình” Kiều Bích Ngọc cũng biết mình đã hỏi chuyện không nên hỏi rồi, chỉ có thế đáp ứng.
Cô cũng chỉ nghĩ, không muốn để Châu Mỹ Duy phải chịu đựng một mình, có chuyện gì thì cùng nhau chia sẻ.
Nhưng Châu Mỹ Duy không thể tự vượt qua được bức tường trong lòng.
Cô thử kiểm tra một chút, Châu Mỹ Duy dùng điện thoại công cộng của nước ngoài gọi về, hiện nay ở các nước khác vẫn duy trì phương thức này, có được số điện thoại có thể sẽ tra được vị trí hiện tại của cô ấy chăng.
Nghĩ vậy, Kiều Bích Ngọc lập tức lấy giấy bút ra, ghi lại số điện thoại vừa rồi *..
Dạo này, Mỹ Duy có gọi điện cho anh không?” Dù cho trong lòng cô không thích nhưng cô văn báo tin cho Bùi Hưng Nam.
“Cô ấy có gọi cho cô à?” Giọng nói của Bùi Hưng Nam phía đầu bên kia có hơi khàn, có vẻ như là bị cảm nên trong người khó chịu, anh ta tỏ ra rất kích động, liên tiếp truy.
hỏi: “Cô ấy nói gì vậy, có nói bây giờ đang ở đâu, bao giờ sẽ về không?” “Hắn là trong một khoảng thời gian cô ấy sẽ không có ý định quay về đâu” Kiều Bích Ngọc không hề cố tình khiêu khích, cô chỉ nói sự thật.
Bùi Hưng Nam nảm chặt điện thoại trong tay, anh ta đã đoán trước là như thế, nhưng khi nghe thấy vậy vẫn cảm thấy trong lòng đau đớn khôn nguôi.
Trầm mặc một lúc lâu, anh ta mới cất tiếng hỏi, giọng nói trở nên rất nặng nề: “…Cô ấy, có nói gì về việc đột nhiên đi phá thai hay không?” Đây là điều mà Bùi Hưng Nam nghĩ mãi không hiểu.
Châu Mỹ Duy mong đợi đứa trẻ như thế, một người phụ nữ dịu dàng lại lương thiện sao có thể quyết định phá thai được, cô ấy hoàn toàn không hề bàn bạc gì với anh ta!
*Có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là ghét việc bị kẹt giữa anh và Quan Liên.”
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc trở nên nghiêm túc, nhấn mạnh: “Dù có thế nào đi chăng nữa, nhà họ Bùi các anh là những người không có tư cách chỉ trích cậu ấy nhất, đừng quên, ban đầu chính các người không muốn đứa bé ấy ra đời” “Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”
Bùi Hưng Nam cố găng giữ mình tỉnh táo, nhất định anh ta phải tới tìm Châu Mỹ Duy, muốn chính miệng giải thích rõ ràng.
“Tôi không biết, nhưng mà…” Kiều Bích Ngọc vẫn chưa nói xong, Bùi Hưng Nam đã cho rằng cô đang cố tình làm khó dễ: “Mỹ Duy không phải là cô, cô ấy sống một mình ở nước ngoài không được mạnh mế được như cô!” Ừ rồi, Quách Thanh Châu và Mỹ Duy đều là người yếu đuối cả, chuyện gì xấu xa thì đều do tôi hết” Kiều Bích Ngọc bực bội quát một câu, cúp máy.
Vốn dĩ cô định nói rằng, không biết Châu Mỹ Duy đang ở đâu nhưng cô đã ghi lại số điện thoại công công mà cô ấy sử dụng, anh ta có thể dựa vào đó mà đi tìm.
“Biết thế này không nhản cho anh ta” Cô có chút khó chịu.
Bên phía Bùi Hưng Nam, anh ta đã nhận được một dấy số do Kiều Bích Ngọc gửi tới từ lâu, nhưng lại không biết đây là cái gì Đã nửa tháng nay Kiều Bích Ngọc không về phòng ngủ chính, trong lòng cô vẫn khó chịu, sao có thể đi gặp Quách Cao Minh được, lần trước anh bắt cô phải xin lỗi Quách Thanh Châu, cô không đồng ý.
Đẩy cửa phòng ra, Quách Cao Minh đã ngồi trong phòng như là đợi cô từ trước, ánh mất sắc bén của anh nhìn thẳng về phía cô: “Con mèo đen kia, tên nó là Bá tước?” Kiều Bích Ngọc không ngờ anh lại hỏi đến chuyện này, chắc là do người làm trong nhà nói cho anh biết.
“Em chắc chắn rằng, tên nó là Bá tước chứ?” Quách Cao Minh tiến lên phía trước, hỏi lại lần nữa, có vẻ như rất để tâm.
“Đúng thế” Kiều Bích Ngọc không muốn bị anh coi như một kẻ thần kinh, cô thực sự có thể nghe hiếu con mèo kia nói.
*Em có biết gia tộc Strozzi không?” Thời gian trước Quách Cao Minh bận bịu ở bên ngoài cũng là vì chuyện này, ánh mắt anh sâu thẳm, trầm giọng nói với cô: “Nghe nói, thủ lĩnh của gia tộc Strozzi có nuôi một con mèo đen, cũng tên là Bá tước.”