Cảnh tượng như vậy khiến Quách Cao Minh nhớ lại, đêm đầu tiên anh đưa cô về nhà họ Quách.
Cô hết sức cảnh giác đứng ở bên giường, rõ ràng là cô buồn ngủ, nhưng lại không dám đi lên giường nghỉ ngơi Quách Cao Minh liếc nhìn cô và cảm thấy cô.
có chút lo lằng, anh liền đi vào phòng thay đồ, lấy một bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm Kiều Bích Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đóng cửa phòng tắm lại.
Cô không biết phải nói gì với anh, hai người ở một mình trong phòng ngủ chính rộng rãi này, cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Hiện tại trong tai cô nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng lại.
Cô biết đêm nay mình sẽ không thể trốn thoát được cảnh phải ngủ chung một chiếc giường với anh, nhìn chiếc giường lớn trước mặt, cô liền phân tích chiến lược, quyết định sẽ ngủ bên phải giường, nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi giường rồi nhanh chóng chạy đi Ngay cả tư thế cô cũng nghiêng về bên phải.
Quách Cao Minh từ phòng tắm bước ra, thoáng nhìn cô như một cái xác, quấn trong chiếc chăn mỏng, nắm co ro bên giường ở góc bên phải Anh tắt chiếc đèn pha trong phòng ngủ chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ nhạt.
“… Nếu em tiếp tục lùi sang một bên nữa, thì em sẽ ngã ra khỏi giường mắt.
Nhìn thấy cô đem bản thân mình xem như trận hồng thủy, Quách Cao Minh bèn đem một tâm trạng không mấy gì tốt đẹp mà nhắc nhở cô.
Trái tim của Kiều Bích Ngọc run lên, cô không dám nhúc nhích, cứ thế run rấy ở mép giường.
Quách Cao Minh bèn đưa tay ra và đỡ cô lại: “Đừng cử động”
Kiều Bích Ngọc căng cứng trong suốt quá trình, người đàn ông ở bên cạnh cô, cả hai đắp cùng một chiếc chăn bông giống nhau, khoảng cách của hai người gần nhau, cơ thể nóng nực và hơi thở đầy nam tính khiến cho Kiều Bích Ngọc.
bất giác đỏ mặt Quách Cao Minh nhớ rằng cô sở hữu hàm răng rất sắc, lúc trước cô đã cần anh bao nhiêu lần, vậy mà bây giờ cô lại không dám giật chăn với anh, tại sao bây giờ cô lại thành thực như vậy.
Hơn nữa mặt của cô còn đỏ lên nữa.
Quách Cao Minh cảm thấy buồn cười trong lòng, cô bỗng nhiên quên mất anh, thế nhưng bù lại thì bây giờ cô lại trở nên ngoan ngoãn hơn rồi.
khuôn mặt ngượng ngùng sau đó cất giọng nói trầm thấp hỏi cô: “… Kiều Bích Ngọc, em có muốn chúng ta tiến thêm bước nữa không? Gó lẽ nó sẽ làm em nhớ ra.”
Kiều Bích Ngọc dường như là bị dọa cho ngốc rồi, cô ngây người nhìn người đàn ông trên người cô, nhưng lại quên từ chối.
Quách Cao Minh biết rõ cung phản xạ chậm chãi của cô.
Anh không tự chủ được, lòng bàn tay hơi thô ráp luồn vào trong bộ đồ ngủ của cô nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại cùng làn da mịn màng của cô, khiến cho cô có cảm giác nhồn nhột.
Cho đến khi những ngón tay trong lòng bàn tay to lớn của anh gần sát ngực oô…
Toàn bộ khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc liền đỏ bừng, cô xấu hổ hét lên: “A, bàn tay lợn của anh, anh, anh mau bỏ ra”
“Đừng nhúc nhích”
Quách Cao Minh vẫn nghiêng người đè cô, lòng bàn tay phải to lớn ở trên ngực cô trong một phút, anh ngập ngừng vuốt ve vùng da xung quanh cô, cũng không nóng nảy mà chỉ khẽ chạm vào vết thương trên ngực phải của cô.
Cho đến khi Quách Cao Minh mấn nguyện buông cô ra và nằm bẹp xuống gối bên cạnh cô, anh thoáng thấy mặt cô đỏ bừng như con tôm luộc, trông cô rất xấu hổ, cảm giác như cô rất tức giận nhưng không thể nói ra lời Cô của hiện tại thật là dễ bắt nạt.
“Ngày mai, anh dẫn em đến câu lạc bộ gặp vài người? Giọng nói của anh dịu đi.
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không nghe lời anh nói, đầu óc cô bây giờ rất hỗn loạn, cô quấn chặt chăn bông, cả một đêm trôi qua cô dành cho sự cảnh giác và sợ hãi.
Giống như đêm đầu tiên cô mới gả cho anh vậy, người đàn ông đầu gối tay ấp không hành động gì với cô, cô trăn trọc đến nửa đêm rồi thiếp đi trong vô thức.
Quách Cao Minh cả một đêm không ngủ Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng anh hiện lên t tia u ám, giọng nói rất thấp và mềm mại: u Bích Ngọc anh nói trước đây không nhớ em là giả, nhưng bây giờ em quên anh, là thật”
Đã từng bên nhau suốt hai năm rồi, sao em có thể đem anh quên đi dễ dàng như vậy được chứ.
Ngày hôm sau khi Kiều Bích Ngọc tỉnh dậy, cô thấy người đàn ông bên cạnh cô đã dậy rồi.
Cô không biết anh thường thức dậy vào lúc nào, đêm qua cô ngủ rất sâu.
Có thể cùng người hầu trong nhà đã chào hỏi qua lại rồi, nên đến gần 11 giờ trưa vẫn chưa có ai vào phòng đánh thức cô.
“..
Hình như anh ấy nói tối hôm qua sẽ đưa mình đi gặp ai đó”
Trí nhớ của Kiều Bích Ngọc có chút mơ hồ.
Ngay khi đứng dậy, cô di chuyển rất nhẹ nhàng vì bị đã bị thương ở vùng ngực.
“Meo”
Có tiếng mèo kêu đột ngột từ ban công lớn bên trái truyền đến.
Kiều Bích Ngọc theo hướng phát ra tiếng quay đầu lại nhìn, cô có vẻ ngạc nhiên, bởi vì tối hôm qua có gió đông thối đến một cánh cửa kính trên ban công bị người giúp việc đóng lại Dưới ánh nắng chói chang ngoài ban công, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy một con mèo đen với bộ lông phát sáng khắp người.
Nó đang đập đầu vào cửa kính, và tạo ra một tiếng động nhẹ trên sàn, như thể nó muốn cố tình thu hút sự chú ý của cô.
Kiều Bích Ngọc trong lòng mang theo đầy sự kinh ngạc.
Con mèo như có linh tính, nó thấy cô quay đầu nhìn sang, nó lập tức ngồi xổm ngay ngẫn, hướng con ngươi màu vàng kim kiên định nhìn cô, nó hất nhẹ đuôi, kiên nhãn chờ cô mở cửa.
Kiều Bích Ngọc đến gần cửa kính đầy nghĩ ngờ và cảnh giác nhìn nó: “Tao có quen biết mày sao?”
Cô cảm thấy rằng con mèo này dường như rất hiểu cô và không sợ cô một chút nào, vì vậy nó đã ngồi xốm xuống và đợi cô như vậy.
Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc đã tưởng tượng ra tính khí nóng nảy của Quách Cao Minh khi nghĩ: anh không đợi cô Lúc này Kiều Bích Ngọc cẩn thận mở cửa kính ra, con mèo đen liền đứng dậy, nó đi đến góc ban công cầm về một tờ giấy nâu gấp màu vàng rồi đặt trước mặt cô.
Sau đó, như thể nhiệm vụ của nó đã hoàn thành, trước khi Kiều Bích Ngọc phản ứng lại thì con mèo đen đã nhảy xuống với bốn chân mạnh mẽ của nó chạy ra khỏi tầm mắt của cô, cô chỉ còn nghe thấy âm thanh của một số cây cỏ xào xạc ở tầng dưới, và sau đó âm thanh cũng dần dần biến mất “Nhóc con mèo này thật là không quá lễ phép rồi” Kiều Bích Ngọc dựa vào lan can ban công nhìn xuống dưới nhà, cô không nhìn thấy con mèo nữa, và tự lẩm bẩm một mình không thể giải thích được sự việc kì lạ này.
Có vẻ như cô đã từng kết thân với nó vậy.
Cô nhặt tờ giấy ố vàng trên mặt đất lên “Cái thứ gì đây? Ai lại sai một con mèo đến đưa thư nhẫn? Chẳng lẽ là bản đồ kho báu…” Cô lấm bẩm một mình.
“Thật sự là một bản đồ kho báu sao?” Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc mở to, cô chỉ đang nói những điều vô nghĩa, nhưng cô không ngờ rằng tờ giấy màu nâu khi nó được mở ra Trên đó có vẽ một vài ngọn núi, trông giống như những hòn đảo biệt lập trên biển, xung quanh các hòn đảo cũng có một nhóm sương mù bao phủ các hòn đảo.
Có tọa độ địa lý.
Một mũi tên đậm nét đứt cũng được vẽ ra, dường như.
hướng dẫn cách đi vào khu vực đảo này.
Một hình giống như một quan tài được vẽ ở trung tâm của bản đồ, và một quyền trượng được vẽ bên cạnh quan tài Kiều Bích Ngọc không thể hiểu những thứ này tượng trưng cho điều gì.
Cô cẩn thận cầm tờ giấy trên tay và xem xét nó cẩn thận.
Loại giấy ố vàng này dường như rất cũ kỹ, kỹ thuật làm giấy rất thô sơ, không giống như các sản phẩm hiện đại, và bản đồ được vẽ bằng bút và mực đen và chúng được vẽ bằng tay.
Những nét viết bằng tay này dường như đã ồn tại hàng trăm năm.
Hoặc có thể là lâu hơn.
Ở góc dưới bên phải của tờ giấy cũ này, một dòng chữ được viết lên trên đó.
Kiều Bích Ngọc.
không thể hiểu được văn bản cổ này, hơn nữa nét chữ của nó đã hơi mòn.
Lẽ nào phải tìm một nhà khảo cổ học nghiên cứu để đi nghiên cứu những ký tự cổ đại này sao.”
Cô vừa lẩm bấm vừa gấp tờ giấy lại, cô lại một lần nữa ngạc nhiên nhận ra rằng trên mặt sau của tờ giấy cổ quý giá này có một dòng ký tự được vẽ nhẹ bằng bút hiện đại.
“Quần Đảo.
Tê La Kì Đại”
Kiều Bích Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra nét chữ uyển chuyển và tùy ý: “Tiếu Trụ Tử? Một tấm bản đồ bằng loại giấy cổ như vậy hẳn là một di vật văn hóa vô cùng quý giá, trên mặt sau sẽ có người viết gì đó, lại có thể có người có tính cách viết chữ ra sau vậy, điều này hoàn toàn phù hợp với tính cách của Đường Tuấn Nghĩa