Mạc Cảnh Sơn quyết định trả lại đứa bé.
Ông ta thật sự chịu không nổi: “…… Chuyện hầu hạ song bào thai này thật sự quá khó khăn, rất dễ khóc nhè”” Mấy ngày liên tiếp, ông ta vừa làm mẹ lại vừa làm cha hầu hạ với hai tiểu tổ tông này thiếu chút nữa đã ép khô xương cốt già của ông ta.
Làm bảo mẫu thật quá khó khăn.
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của Kiều Bích Ngọc, tuy rằng ông ta không rõ ràng lắm vì sao Đường Tuấn Nghĩa mang hai đứa nhỏ này đi, nhưng bọn hắn khẳng định cũng sẽ không thương tổn đứa trẻ, mà kỳ quái là, đã lâu rồi mà phía bên Quách Cao Minh cũng không có động Tĩnh nào.
“Làm cái quỷ gì nha, con trai ruột cũng không cần sao? Tên này thật vô liêm sỉ!” Mạc Cảnh Sơn tràn ngập lửa giận hừng hực thiêu đốt, có người nào khi biết đứa trẻ nhà mình đã mất tích, nhưng đã lâu như vậy mà vẫn thờ ơ.
Ông ta vốn còn chờ đợi ngày nào đó Quách Cao Minh tự mình đến đây, sau đó ông ta liền thuận lý thành chương trả lại hai tiểu tổ tông này.
“Mẹ nó!” Mạc Cảnh Sơn phần nộ mắng một câu.
Mạc Cảnh Sơn trời sinh tướng ngũ đoản, dung mạo tục tẳng, nhất là lúc ông ta tức giận thoạt nhìn đặc biệt dữ tợn, đáng sợ.
Cũng không biết nói có phải Bảo Bảo hiểu được Mạc Cảnh.
Sơn đang nói gì hay không, hai đứa trẻ ghé vào hai bên vai Mạc Cảnh Sơn, đôi mắt to sáng ngời lúng liếng nhìn hắn, vô cùng kích động y y nha nha, huơ huơ hai cánh tay nhỏ.
*….
Ai nha, được rồi được rồi, hai đứa an phận một chút đi.”
“Ông đây hiện tại sẽ đưa hai đứa trở về……
Hai đứa không cần nhớ tới ông, trước khi hai đứa trưởng thành thì không cần lại đến gặp ông, nhờ phúc của hai đứa, hiện tại ông có chứng sợ hãi đối với trẻ con”
Mạc Cảnh Sơn ôm đứa nhỏ lén lút nhẹ nhàng ra khỏi cửa, tuy rằng giọng nói của ông ta thô ách ngữ khí lạnh lùng, nhưng xem khi nhìn vào khuôn mặt phấn nộn của Bảo Bảo thì ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều.
Ông ta và Đường Tuấn Nghĩa gần đây trong một căn hộ đơn ở ngoại ô thành phố Bắc An, kỳ thật tiểu khu này cách Quách gia cũng không xa, có đôi khi ông ta thường dùng kính viễn vọng có đọ phân giải lớn quan sát, có thể thấy Quách gia bên kia đèn đuốc sáng trưng Gần như vậy thế mà cái tên Quách Cao Minh vô liêm sỉ kia cư nhiên không tìm tới cửa, ông ta đành phải làm trái với nguyện vọng của Đường Tuấn Nghĩa, mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải trả đứa bé lại, một chốc phải cho bú sữa, một chốc lát đổi tã, còn phải dô hai bảo bối ngủ, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi thở một hơi, muốn ép mạng già của ông ta cho tắt thở.
“„….
0a nha nha nha nha” Hôm nay tâm tình của Tiểu Quách giống như đặc biệt tốt, ánh mắt giương lên cười tủm tim, huơ huơ hai bàn tay nhỏ thủ giống như đang chờ mong cái gì Mạc Cảnh Sơn ôm đứa bé này, tức giận trừng.
nó, chiếu cố tiếu tổ tông này nhiều ngày như vậy, giống như hôm nay tạm thời không khóc, chẳng lẽ nó cũng biết hôm nay nó phải về Quách gia, cho nên không khóc, hừ, trẻ nít đều là ác ma.
Lúc này Đường Tuấn Nghĩa đang trong phòng nghỉ ngơi, tối hôm qua bệnh của hắn giống như lại phát tác, vô cùng thống khổ.
Mạc Cảnh Sơn dần dần phát hiện quy luật tựa hồ mỗi một lần trăng tròn mười lăm, cái bệnh kì quái kia của hẳn sẽ phát tác, trước tiên Đường Tuấn Nghĩa sẽ tự nhốt mình trong phòng, cửa phòng khóa trái lại, đến ban đêm hôm đó, ông ta có thể nghe được từ trong phòng kia truyền đến âm thanh gầm nhẹ thống khổ của hẳn, còn có âm thanh vô cùng nóng đấm vào cái gì đó trong phòng của hắn, ‘binh lách cách bang”, cả một buổi đêm đều làm cho tâm thần người khác bất an.
Thừa dịp hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu nghỉ ngơi, Mạc Cảnh Sơn ôm hai đứa trẻ chạy đi Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, trực tiếp đem đứa nhỏ đặt ở cổng chính của Quách gia, sau đó hô to với tên bảo vệ của mọt tiếng, còn mình thì nhanh chóng chuồn đi Có như vậy, người Quách gia mới không thể bắt được ông ta, cũng không thể làm gì được, hơn nữa nói như thế nào ông ta cũng là chú họ của Kiều Bích Ngọc, con bé chết tiệt kia chắc là sẽ không làm gì ông ta.
Nhưng mà, tất cả cũng chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Mạc Cảnh Sơn.
Khi ông ta vừa mới đi ra khỏi cửa, xoay người khóa cửa lại thì trong nháy mắt cảm thấy không thích hợp.
Có một loạt tiếng bước chân đi về phía ông ta q…… Mạc Cảnh Sơn khẩn trương vừa quay đầu, hai mắt trừng, Quách Cao Minh mang theo một nhóm người đứng ở bên ngoài sân, bọn họ ít nhất cũng có mười mấy người, tất cả đều mặc tây trang màu đen phẳng phiu, thần sắc nghiêm túc.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, quan sát.
Mà đúng lúc này Mạc Cảnh Sơn đứng ở cửa phòng, lúc này trên tay ông ta còn ôm hai đứa nhỏ của Quách Cao Minh, thật có thể nói là là tang chứng vật chứng cũng đều lấy được.
Quách Cao Minh ở phía sau đám người mặc đò đen kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, dù thế nào cũng không nghĩ đến, cậu chủ nhỏ mà bọn họ luôn luôn tìm, vậy mà đang ở ngay trước mắt Mà Quách Cao Minh hình như đã sớm biết nội tình, khuôn mặt anh lãnh đạm, trực tiếp xem nhẹ đứa nhỏ, hỏi lại một câu, “Đường Tuấn Nghĩa đang ở đâu?”
Mạc Cảnh Sơn kinh ngạc, đầu óc có chút theo không kịp, có ý tứ gì?
Con trai ruột của hắn đang ở trong tay của ông ta, vậy mà một chút cũng không quan tâm, con mắt cũng không thèm nhìn một chút.
Mạc Cảnh Sơn nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang, vô cùng phần nộ, “… Trả lại cho cậu!”
Đưa hai đứa Bảo Bảo một tuổi nhét vào ngực Quách Cao Minh trước mặt.
Trợ thủ đắc lực của Quách Cao Minh ôm hai Bảo Bảo, Lục Khánh Nam phía sau bởi vì quá mức kinh ngạc rốt cục cũng kịp phản ứng, lập tức xông lên phía trước bế một trong hai Bảo Bảo, ngẩng đầu, vô cùng tức giận mảng, “Mạc Cảnh Sơn, ông thật to gan!”
Thì ra là Mạc Cảnh Sơn trộm song bào thai đi, thật sự là ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng mà “…..
Tốt hơn một vài người, biết rõ đứa nhỏ ở trong này, nhưng vẫn không đến tìm, tôi nhổ vào!”
Sắc mặt Mạc Cảnh Sơn mặt âm trầm mắng lại.
“Loại người như ông quả thực là già mồm át lẽ phải” Lục Khánh Nam tỉ mỉ kiểm tra hai Bảo Bảo có bị thương ở đâu hay không, có cơ hội anh †a muốn tính sổ thật tốt với Mạc Cảnh Sơn, tuyệt không buông tha cho ông ta: “Nếu như đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội ông!”
“Cậu là loại chó má gì” Mạc Cảnh Sơn từ trước đến nay luôn thô tục.
“Tôi là cha nuôi của hai đứa nó!” Lục Khánh Nam đúng lý hợp tình.
“Cha ruột của nó cũng chưa quan tâm, cậu quan tâm cái rằm gì”
Quả thật, lúc này Lục Khánh Nam mới phát hiện, khi Quách Cao Minh thấy đứa bé ở đây một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa hồ snh đã sớm biết chuyện này.
“…..
Đường Tuấn Nghĩa đâu?”
Quách Cao Minh ôm bé Quách trên tay giống như bị ép buộc, đứa bé này đúng là thật khó hầu hạ, cho dù cha ruột ôm cũng không vui, trở mình vài cái, cái chân nhỏ một cước đá vào cảm Quách Cao Minh.
Bé Quách thấy cha nó không thèm nhìn mình, đôi mắt to màu xanh đậm của nó cực kỳ ủy khuất, ngận ngận nước mắt, nước mắt lưng tròng, oa một tiếng, khóc rống lên Gần đây được Mạc Cảnh Sơn nuôi béo lên một chút, khí lực Bảo Bảo không nhỏ, “Oa….” Bảo Bảo khóc thật sự đáng thương, hai nắm tay liều mạng đánh ‘phịch phịch’ vào người cha nó, hiện lên vài vết trầy xước nhỏ.
.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Quách Cao Minh nhíu mày, cúi đầu đang muốn dùng phương thức nghiêm phụ của anh giáo huấn đứa bé, trong lòng Mạc Cảnh Sơn nóng như lửa đốt, giống như một mũi tên vọt lên, cướp lại đứa bé ôm vào trong lòng như của quý nhẹ giọng dỗ dành rồi mảng, “…..
Đầu óc bị lừa đá à, cậu có biết ôm trẻ nhỏ không vậy, cậu làm cho nó khóc rồi đó!” Mạc Cảnh Sơn phẫn nộ hét lớn.
“Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc.”
Bảo mẫu Mạc Cảnh Sơn này tuy rằng diện mạo cực kỳ dữ tợn, nhưng lại có một trái tim dịu dàng Lục Khánh Nam bỗng nhiên hiểu được vì sao.
Quách Cao Minh một chút cũng không quan tâm chuyện đứa nhỏ mất tích, cái này căn bản là đem đứa nhỏ quăng đến chỗ này của Mạc Cảnh Sơn, cố ý ép buộc bọn họ.
Quách Cao Minh nhướng mày nhìn hai đứa con trai của mình một cái, sau đó lập tức xoay người cất bước đi vào trong phòng.
Không mời mà tới, Mạc Cảnh Sơn thế này mới bắt đầu lo lẳng, Quách Cao Minh đột nhiên lại đây là vì chuyện gì, hiện tại Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu, nếu như đánh nhau mà nói, chắc chản sẽ chịu thiệt Nghĩ đến đây, Mạc Cảnh Sơn cũng chạy nhanh vào trong nhà.
Quách Cao Minh tựa hồ rất vội vã, cước bộ của ông ta rất nhanh, đẩy cửa phòng ra một cái.
Rốt cục dừng lại trước một căn phòng đang khóa ở bên trái ngoài cùng, thần sắc Quách Cao Minh lạnh như băng, rất nhanh từ bên hông anh rút ra một khẩu súng màu đen cầm trong tay, giống như đã không còn kiên nhãn, trực tiếp nhắm ngay khóa phòng ‘bang bang phanh bản phá Phía sau Mạc Cảnh Sơn nhất thời hoảng thần, ngay cả Lục Khánh Nam cũng khẩn trương lên.
“Đi rai”
Ổ khóa cửa phòng đã bị hư, Quách Cao Minh một cước đá văng cửa ra, sắc mặt của anh lãnh đạm như sương: “….
Rafael, đi ra!”