Tang Ba Thì ra tên hoang đã “Tứ chủ” này có tên, gọi là Tang Ba.
Không biết nữ tộc trưởng hoang dã với cách ăn mặc quý tộc này có quan hệ như thế nào với Tang Ba.
Kiều Bích Ngọc và Tang Ba bị tám tên hoang dã tay cầm giáo và vũ khí bao vây, rõ ràng tám tên hộ vệ này là người của nữ tộc trưởng già kia, mà nữ tộc trưởng này thì đang dùng ngôn ngữ thổ dân nói chuyện với Tang Ba.
Mặc dù Kiều Bích Ngọc nghe không hiểu, nhưng có thể suy đoán từ ngôn ngữ cơ thể và nét mặt của bọn họ, mà ánh mắt của của nữ tộc trưởng khi nhìn Tang Ba rất thân thiết, giống như người thân, nhưng Tang Ba lại cư xử khá lạnh lùng, dường như anh ta không muốn nói nhiều với nữ tộc trưởng.
Nếu như không phải bị đám hộ vệ hoang dã bao vây thì Tang Ba cáu kinh nhất định sẽ quay đầu bỏ đi Trong lòng Kiều Bích Ngọc suy đoán, rất có thế bọn họ là mẹ con.
Có điều, nếu như Tang Ba có một người mẹ tộc trưởng địa vị tôn quý, thì sao cô ấy lại phải sống một mình trong một hang động bên sườn núi của một bình nguyên hoang vẳng như vậy?.
Có lẽ đây là tập tính sinh hoạt của những người hoang dã này, người hoang dã đã trưởng thành có phải sẽ bị đưa ra ngoài để sống tự lập không?.
Hoặc có thể là vì một vài chuyện mà Samba và mẹ anh ta trở mặt với nhau, cho nên anh ta thà dọn ra ngoài sống một cuộc sống khó khăn?
Tất cả mọi chuyện đều là suy đoán của Kiều Bích Ngọc, dù sao cô cũng không nghe hiểu ngôn ngữ thổ dân mà bọn họ nói.
Tang Ba và nữ tộc trưởng càng nói càng tệ hơn, người hoang dã nói chuyện đều rống tới rống lui, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc tương tác giữa bọn họ, ánh mắt nữ tộc trưởng già nhìn Tang Ba có chút yêu thương, còn Tang Ba thì vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, giống như tức giận và không muốn tha thứ.
Nhưng một lúc sau, có một người đàn ông với thân hình khỏe mạnh, làn da ngăm đen bóng loáng, rõ ràng là một tên hoang dã “Cấp trên” bước tới Mặc dù bề ngoài của người hoang dã rất thô cứng rắn rỏi, người đàn ông trưởng thành này cao.
cỡ hai mét năm mươi như Tang Ba, nhưng hẳn không có râu ria xôm xoàn, hai mắt sáng ngời có thần, còn mang theo mấy phần kiêu ngạo, cũng không mặc da thú đơn giản mà mặc “Quần áo hiện đại”, trên cổ cũng đeo đầy bảo thành ánh vàng rực rỡ, bộ đồ này có chút giống với hoàng tử của Ấn Độ.
Tên hoàng tử hoang dã này rất thô lỗ với Tang Ba, vừa đi đến đã kiêu ngạo giơ tay đấm vào má trái của Tang Ba, tưởng rằng Samba sẽ đánh trả nhưng kết quả Tang Ba chỉ nhìn đối phương rồi lùi lại một bước, ánh mắt tên hoang dã kia lộ ra vẻ khinh thường, từng nằm đấm mạnh mẽ đấm lên người Tang Ba Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cô biết Tang Ba được mấy ngày, Tang Ba không phải là một tên hoang dã tốt tính, kỳ lạ là anh ta cứ luôn cúi gằm mặt, không chống cự mà luôn chịu đựng bị đánh.
*…..
Lôi Nạp!” Nữ tộc trưởng già ở bên cạnh giống như nhìn không được nữa, rống lên một tiếng với tên hoàng tử hoang dã bất khả chiến bại.
Lôi Nạp chắc là tên của tên hoang dã kia.
Không biết thị tộc hoang dã của bọn họ có phải là xã hội theo chế độ mẫu hệ hay không, mà Lôi Nạp kiêu ngạo vừa nghe được tiếng rống của nữ tộc trưởng, thì khit mũi khinh thường Tang Ba, sau đó mới dừng tay lại Sau đó bọn họ lại xì xào nói ngôn ngữ thổ dân, nữ tộc trưởng dường như muốn tới gần đỡ.
Tang Ba đã bị thương dậy, nhưng Lôi Nạp giận dữ ngăn bà ta lại, giống như Tang Ba là thứ gì đó thấp kém, không được giúp đỡ.
Lôi Nạp còn rống lên với Tang Ba mấy tiếng, có ý khinh thường anh ta và muốn anh ta nhanh cút đi, đừng đến khu vực của phiên chợ này.
Tang ba vậy mà chỉ cúi đầu, giống như kẻ yếu, không dám lên tiếng, Kiều Bích Ngọc thấy vậy trong lòng có hơi xoắn xuýt, Tang Ba và Lôi Nạp trông gần bằng tuổi nhau, giống như anh em, còn là anh em có thù oán, nữ tộc trưởng già rất có quyền lực kia là mẹ của bọn họ, không hiểu sao Tang Ba lại có quan hệ tồi tệ với người nhà mình như vậy.
Hơn nữa mặc dù Tang Ba bắt cô, còn định bán cô đi, nhưng những ngày qua, Tang Ba chưa từng tổn hại cô mà ngược lại còn cho cô ăn thịt khô, thậm chí khi cô muốn mua một con dao găm Thụy Sĩ anh ta cũng mua cho cô.
Lúc này trong lòng Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu khi nhìn thấy Tang Ba như vậy.
Cô ngẩng đầu, cẩn thận quan sát nữ tộc trưởng và Lôi Nạp, hai kẻ hoang dã này nhất định sống rất tốt, thân hình thậm chí còn hơi vào đều có hộ vệ hoang dã đi theo, trên hòn đảo này có thể coi là giàu có Chết tiệt, sao lại tàn nhẫn với Tang Ba đến vậy.
Ngay lúc Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu và giận dữ nhìn nữ tộc trưởng và Lôi Nạp, thì lúc này Lôi Nạp mới chú ý tới cô.
Lôi Nạp trợn to mắt hung tợn cô, đáy mắt có chút nghỉ hoặc và một chút tham lam, ngay lập tức, Lôi Nạp bước nhanh đến gần cô, cánh tay cường tráng rắn chắc bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Lôi Nạp muốn cô.
Kiều Bích Ngọc gần như phản ứng có điều kiện, ngay khi Lôi Nạp hung ác nghiêng người tới, cô đã rút con dao Thụy Sĩ ra, mũi dao sắc nhọn đâm vào ngực Lôi Nạp, con dao kim loại lập tức cắt đứt chuỗi châu báu vàng óng trước ngực Lôi Nạp, như châu ngọc từng viên rơi vãi trên mặt đất.
Tám tên hộ vệ hoang dã bao vây bọn họ, bao gồm cả nữ tộc trưởng và Tang Ba đều có chút không phản ứng kịp, bọn họ kinh ngạc nhìn chuỗi ngọc bị đứt rơi lả tả xuống đất, rồi lại nhìn Lôi Nạp đã thẹn quá hóa giận, gương mặt càng thêm dữ ơn, nắm chặt cổ tay trái của Kiều Bích Ngọc như: muốn bóp nát xương tay của cô.
Con nhỏ gầy này cũng dám chống lại Lôi Nạp.
Kiều Bích Ngọc không dám giấy dụa chống cự, vẻ mặt cô căng cứng, rồi bất ngờ cầm con dao Thụy Sĩ đâm vào cánh tay thô to của đang năm tay cô của Lôi Nạp…..
Nếu không phải vì xương của Lôi Nạp đủ cứng, da dày thịt thô thì chắc chắn sẽ bị thương rất nặng, bây giờ chỉ có một phần da thịt rỉ chút máu đỏ sẫm, không khí có mùi máu tanh.
Lần này hoàn toàn chọc giận Lôi Nạp, hắn tức giận rống lên với Kiều Bích Ngọc, hẳn có thể cần đứt cái cổ non mịn của Kiều Bích Ngọc chỉ với hàm răng của mình, Kiều Bích Ngọc sợ hãi run rẩy.
Tang ba vốn dĩ đang quỳ trên đất, anh ta nghe được Lôi Nạp muốn giết cô thì lập tức chạy tới ngăn hẳn lại, và rống lại với Lôi Nạp.
Lôi Nạp thấy Tang Ba vì một “Nữ nô lệ” mà dám dĩ hạ phạm thượng, bộ dạng của hắn bây giờ tương đối khủng bố, hản rống lên với tám tên hộ vệ, ngay sau đó mũi giáo sắc nhọn đâm về phía Tang Ba và Kiều Bích Ngọc.
Nữ tộc trưởng lập tức hét lên, quyền lực của nữ tộc trưởng hắn là lớn hơn Lôi Nạp, hộ vệ lập tức lùi lại, không tiếp tục tấn công.
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng, tay phải của cô vẫn nảm chặt con dao quân dụng Thụy Sĩ, mà cô cũng hiểu được, con dao nhỏ này không thể bảo vệ tính mạng của mình.
Vừa rồi mũi giáo đã chạm tới lưng cô, chỉ cần tên hoang dã đó hơi dùng sức, thì cơ thể gầy yếu của cô sẽ bị đâm xuyên, máu thịt be bét.
Nữ tộc trưởng và Lôi Nạp xảy ra tranh chấp cãi vã, nhưng có thể cảm nhận được khí thế nữ tộc trưởng mạnh hơn một chút, mà Lôi Nạp thì không cam lòng, ngón tay thô to của hẳn chỉ vào Kiều Bích Ngọc, giận dữ nói một tràng cài, sau khi xong, vẻ mặt của nữ tộc trưởng có chút kinh ngạc, ngay cả Ba Tang cũng có hơi ngạc nhiên.
Kiều Bích Ngọc không biết bọn họ đang nói gì, có thể là Lôi Nạp đã phát hiện ra chuyện gì đó liên quan đến cô, dù sao bộ dạng của cô khác xa so với người hoang dã May mắn là cuối cùng nữ tộc trưởng già ra lệnh thả cô và Tang Ba.
Khi những tên hộ vệ đẩy lưng Kiều Bích Ngọc, cô lập tức hiểu đây là muốn cô nhanh cút đi, cô rất vui vẻ, mà biểu hiện cuối cùng của Tang Ba có chút phức tạp, mấy lần quay đầu lại nhìn nữ tộc.
trưởng, sau đó kéo Kiều Bích Ngọc đi, trên đường đều im lặng.
Kiều Bích Ngọc không hối hận khi dùng dao đâm Lôi Nạp bị thương, Lôi Nạp trông như một kẻ độc ác, nếu hẳn bắt được cô nhất định sẽ ngược đãi cô, cô lén nhìn Tang Ba đang đi phía trước.
Hình như vì chuyện vừa rồi, không biết mẹ và anh trai nói gì với anh ta mà trông Tang Ba có vẻ không vui.
Kiều Bích Ngọc buộc mình phải tàn nhẫn, bọn họ là người nguyên thủy chưa được khai hóa, cô.
không quan tâm đến tâm trạng của những tên hoang dã, cô sẽ bỏ chạy bất cứ khi nào nếu có cơ hội, không ai có quyền bóc lột tự do của cô.
Sau khi nghĩ đến chuyện này, cô càng thêm trân trọng con dao Thụy Sĩ này, đây là vũ khí phòng thân duy nhất của cô.
Đúng lúc này Tang ba quay đầu nhìn về phía cô, Kiều Bích Ngọc trở nên cảnh giác, năm chặt con dao Thụy Sĩ trong tay, cho dù như thế nào cô cũng sẽ không trả lại cho anh ta.
Mà Tang Ba lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày, nói chuyện với cô bằng giọng càu nhàu “Tôi không biết anh đang nói gì” Kiều Bích Ngọc dùng tiếng Việt trả lời anh ta.
Ánh mắt Tang Ba rất hoang mang, anh ta lại lặp lại những lời đó bằng tiếng thổ dân, ngón tay Tang Ba chỉ về một nơi xa xăm.
Kiều Bích Ngọc thực sự nghe không hiểu anh †a nói gì, cô nhìn theo hướng ngón tay anh †a chỉ, cô kinh ngạc, mặc dù không thấy rõ toàn cảnh, nhưng có một tòa cung điện ở hướng đó, cực kỳ giống phong cách kiến trúc cổ của Châu Âu, gạch đỏ chóp nhọn, to lớn nằm bên trong một bức tường cao.
Cung điện này vậy mà lớn hơn so với hoàng cung thời xưa, đây thật sự là kiến trúc cung điện Tồn tại trong xã hội giai cấp.
Đột nhiên, trong lòng Kiều Bích Ngọc kiên định, cung điện đó chính là thứ cô đang tìm kiếm.