Núi lửa? Hòn đảo này sẽ xảy ra một vụ siêu núi lửa phun trào chưa từng có.
“Theo lời đồn đại và lời tiên tri do dã nhân truyền lại, chắc là núi lửa phun trào…”
“Chúng ta có nên chạy trốn không?” – Lục Khánh Nam khóc không ra nước mắt.
“Chúng ta có thể trốn đi đâu?”
Nếu lời tiên trí của đoạn ca dao này là sự thật, thì không ai thoát được và họ có thể trốn đi đâu.
“Du thuyền của chúng ta..”
“Du thuyền của chúng ta trải qua trận bão lớn vừa qua bị hư hỏng nặng, theo tính toán thời gian vân chưa sửa chữa xong, hơn nữa, từ đây phải mất ít nhất một tháng nữa chúng tôi mới có thể trở lại địa điểm ban đầu.
Còn khi nào núi lửa phun trào thì có trời mới bi Bùi Hạo Nhiên cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên xác định vị trí của miệng núi lửa và kích thước của núi lửa”
“Theo những gì chúng tôi biết, không có núi lửa trên hòn đảo này”
“Nó có thể là một ngọn núi lửa dưới đáy biển?
Nó có thể năm ở mặt khác của đảo?” – Kiều Bích Ngọc suy đoán.
Mấy người Ngụy Bắc sững sờ, đúng vậy, bọn họ suýt chút nữa đã quên, quần đảo này gồm ba hòn đảo chính, xung quanh còn có vô số đảo vệ tinh.
Siêu núi lửa cũng có thể năm trên các đảo khác.
“Nhưng làm sao mà tìm?”
Khi họ phát hiện ra miệng núi lửa, rất có thể họ đã bị nung chảy bởi dung nham nóng chảy.
“Núi lửa không nên phun trào nhanh như vậy”.
Tìm truyện hay tại || TRÙMtruy ện.N ET ||
Mọi người đều ôm hy vọng trong lòng.
“Nước sông bây giờ thực sự rất đẳng, người dân trên đảo lần lượt bắt đầu bị bệnh.
Cây cỏ bắt đầu chuyển sang màu vàng.
Chắc phải một thời gian nữa mới có chuyển biến”
“Trước tiên hãy hỏi người hoang dã về núi lửa.
Nữ tộc trưởng hắn phải biết điều gì đó.
Ngay khi Lục Khánh Nam và mọi người muốn ra khỏi cung điện và tìm nữ tộc trưởng đến Quách Cao Minh đã gọi họ: “Chờ một chút.
Đi hỏi Rafael về tin tức trước.”
Lục Khánh Nam đột nhiên nhận ra rằng họ đã quên sự bất thường của Rafael Vì Rafael kia chỉ là một tên vô sỉ, bọn họ cứu giúp anh ta cũng vì một số tin tức cần phải hỏi.
“Người ở đâu rồi?”
Khi Kiều Bích Ngọc và những người khác vào phòng, vẻ mặt của họ rất ngạc nhiên.
Nguy Bắc lúc này sắc mặt nghiêm nghị, quay đầu quát thị vệ ngoài cửa: “Sao lại có chuyện này?”
Hai người ngoài cửa có vẻ không rõ tình huống liền xông vào, thấy trên giường không có người, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.
“Anh ta rõ ràng không thể xuống giường”
“Chúng tôi đưa đồ ăn vào lúc sáng nay”
Rafael không thể cử động chân tay, tại sao anh ta lại bỏ chạy?
“Anh †a có đồng bọn”
Kiều Bích Ngọc tìm thấy một số chiếc lá nhỏ trên giường.
Loại thảo mộc mảnh và màu tím này được sử dụng để điều trị chứng cứng khớp.
Đồng phạm của Rafael, “Bá tước” Làm sao bọn họ có thể quên được con mèo đen đó, con mèo đó không tốt.
“Tên Rafael đã đi đâu?”
Rafael cố tình bỏ trốn thời điểm quan trọng này, khiến họ lo lắng.
“Biết sẽ thế này chắc chắn phải đấm cho anh không thể động đậy”
Rafael đã không còn thấy ở đây, mà ở bên ngoài cung điện, càng ngày càng nhiều người hoang dã vì uống nước sông mà đau bụng, dịch bệnh lan tràn.
Thực vật ở hai bên bờ sông rất rõ ràng là khô héo và suy tàn nhanh chóng trong một đêm, dân dần, ngay cả những khu rừng xa sông cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng ở rìa.
Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn lên tại vẫn không rõ dùng loại thảo dược nào để trị bệnh này sao?” – Ai cũng muốn đấy nhanh thí nghiệm, nhưng trong lòng đều biết khólàm được.
“Chúng tôi đã thu hồi tất cả các loại trái cây, lá và dây leo mà Kiều Bích Ngọc đã đề cập trước đó và chia chúng thành các loại.
Cho bệnh nhân làm thí nghiệm nhóm để quan sát tình trạng của họ.
Hiện tại, có ba loại cây có thể có tác dụng, nhưng không chắc chỉ có một loại đúng hay phải kết hợp lại “Nếu không có cây nào trong ba loại cây có nhiều tác dụng phụ độc hại, hãy để mọi người ăn hết cả ba rồi tính tiếp.
Mục tiêu điều trị chính của họ là những người hầu được trong cung điện, những người hoang dã có hệ miễn dịch mạnh, dù bị nhiễm bệnh này cũng chỉ bị đau bụng và trở nên yếu ớt chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Thảm thực vật rừng bên ngoài cung điện cũng đang héo úa, mép lá úa vàng, rũ xuống, lần lượt rụng dần Ngay cả những động vật ăn cỏ nhỏ trong rừng cũng bị ảnh hưởng, giờ những động vật như thỏ rừng và lợn rừng đã sụt cân rất nhiều, phản ứng của chúng trở nên chậm hơn nhiều, như thế cả những con vật đều đang bị bệnh.
Hòn đảo bị bao trùm bởi một nỗi sợ hãi vô hình “Mọi có cảm giác gần đây không khí có vẻ có mùi hóa chất gay mũi không?” – Lục Khánh Nam kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, trầm giọng hỏi.
Bùi Hưng Nam và Ngụy Bắc không trả lời, trong lòng mọi người đều biết ngay cả không khí mình hít thở cũng đã thay đổi.
Nỗi lo lẳng trong lòng càng đồn dập.
Họ giống như bị mắc kẹt trong màn sương mù dày đặc độc hại, không thể thoát ra ngoài, chỉ có thể từ từ chờ chết.
Lục Khánh Nam không thể không đề nghị: “Tôi nghĩ chúng ta nên khởi hành ngay lập tức, quay trở lại bãi biển ban đầu, tìm về du thuyền.
Hãy tránh khỏi thảm họa này ngay khi còn có thể”
“Chúng ta thực sự không thể trì hoãn nữa, chúng ta nên khởi hành ngay lập tức trở lại du thuyền.
Tôi thực sự không hiểu, Quách Cao Minh đang chờ cái quái gì?” – Bùi Hưng Nam nói Nếu Quách Cao Minh ra lệnh, họ đã tìm đường trở về từ lâu, thay vì chờ đợi ở đây mỗi ngày một cách vô nghĩa Mấy người Ngụy Bắc thay đối vẻ mặt: “Nếu Quách Cao Minh không cho chúng ta đi, chúng ta sẽ không đi.
Còn ai muốn đi thì cứ đi đi”
Nghe thấy giọng điệu này, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam không dám dị nghị gì nữa, đám người Ngụy Bắc chính là tử sĩ.
Quách Cao Minh không ra lệnh, bọn họ sẽ không làm, một khi đã có lệnh, bọn họ nhất quyết không làm trái..