Rafael lạnh lùng thúc giục: “Mau đi xuống!”
Kích thước của cái lỗ này chỉ có thể cho cơ thể của Kiều Bích Ngọc là qua được.
Quách Cao Minh không đồng ý, anh thà phá hủy các di tích văn hóa cổ trong hang động hơn là để cô đi vào cuộc phiêu lưu một mình.
“Chúng ta có thuốc nổ”
Rafael cười giễu cợt: “Thuốc nổ? Chúng ta không thể ước đoán được ngọn núi này như thế nào.
Liều lĩnh sử dụng thuốc nổ có thể chôn vùi tất cả sinh mạng của chúng ta ở đây.
Quách Cao Minh, anh có thể hy sinh mạng sống của rất nhiều anh em bất cứ lúc nào vì tình yêu lớn của mình sao?”
Câu cuối có chút khiêu khích.
Lục Khánh Nam là người đầu tiên phản bác lại: “Không ai biết những nguy hiểm nào đang rình rập trong hang động này, Kiều Bích Ngọc vô là tự tìm chết, không thể làm vậy”
“Đưa Bá Tước xuống” – Rafael phải thỏa hiệp.
Hắc Miêu xứng danh là một sinh vật tâm linh.
Nó có thể hiểu những gì họ nói.
Một con mèo vừa bị treo trên mép vách đá mà không một chút hoảng sợ, giữ tư thế cao vô cùng cao ngạo.
Khi đến gần cửa hang nhỏ, Bá Tước nhảy một cái đi thẳng vào.
Mắt mèo có thể nhìn rõ vạn vật trong đêm đen, Bá Tước nhìn quanh trong động, sau gần nửa canh giờ vẫn không có động tĩnh gì từ phía dưới.
Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng lo lắng cho con mèo, nó có bị làm sao không?
Rafael, người vẫn đang bay lượn bên ngoài vách đá, cũng cau mày, anh không thể nhìn thấy đầu hay hình dáng nhỏ bé của Bá Tước.
Ngay khi mọi người cho rằng Bá Tước vừa hy sinh anh dũng thì nơi Lục Khánh Nam đang đứng đột nhiên sụp đổ, một vài người trong số họ kinh ngạc hét lên: “Cái này đang sụp xuống!”
May mắn thay, chỉ là rung chuyển ngắn ngủi, xung quanh mây mù bốc lên, ngay sau khi đám người Quách Cao Minh nhìn thấy vị trí sụp đổ, một cái hố sâu xuất hiện.
Rafael cảm thấy ngọn núi sụp đổ không an toàn, nhanh chóng leo lên khỏi mép vách đá.
“Đây là lối vào” – Rafael liếc nhìn nơi bị sập và hiểu ngay.
Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam cầm trên tay một chiếc bật lửa, ngọn lửa sáng rực khiến họ nhìn rõ dưới hố sập có bậc thang rõ ràng, đây là lối vào thực sự.
“Meo meo” – Có tiếng mèo kêu từ hố sâu, tiếng kêu của Bá Tước.
Có vẻ như Bá Tước đã chạm vào công tắc và mở đường cho họ.
“Một nửa người đi xuống” – Quách Cao Minh ra lệnh, mang theo Ngụy Bắc, Cua Biển cùng những người khác đi xuống.
Những người còn lại giữ nguyên vị trí để phòng chuyện bất trắc.
Kiều Bích Ngọc không quan tâm phân công của Quách Cao Minh nhất quyết cầm theo bật lửa đi theo, không ai ngăn lại kịp.
Quách Cao Minh có chút tức giận chỉ đành kéo cô đi sát bên người.
Rafael tâm tình tốt mà liếc mắt nhìn bọn họ, hiếm thấy nói đùa: “Em rể nhớ phải chăm sóc tốt Bích Ngọc”
Quách Cao Minh nghe câu ’em rể này suýt nữa nổi da gà.
Những bậc thang bằng đá bùn mà họ bước lên tổng cộng là 39 bậc, cuối cùng cũng đến được sườn núi rộng rãi.
Hang động không được thông gió nên không khí có chút ngột ngạt.
“Cái này do con người mở đường.”
Trên bức tường này được bao phủ bởi những bức tranh tường dày đặc.
Nó vẽ một số người làm việc trên núi, một số đánh cá trên biển, và cũng vẽ những chiếc thuyền lớn, người của họ, vẽ họ đang tụ tập trước đống lửa để đánh trống, nhảy múa và ăn mừng trong mùa gặt Những bức tranh tường này ghỉ lại cuộc sống hàng ngày của những cư dân ban đầu ở đây.
Những cư dân ban đầu trong bức tranh tường này không phải là người bình thường, mà là những người hoang dã.
Có vẻ như đây là những thứ do tổ tiên của những người hoang dã để lại “Tổ tiên của Tang Ba đã học cách sử dụng các công cụ từ hàng ngàn năm trước”
Tổ tiên của những người hoang dã không chậm hơn con người.
Chỉ là, vì một lý do nào đó, loài người đã tiến hóa thành xã hội văn minh hiện tại, Tang Ba và những người khác vẫn đang ở trong môi trường sống nguyên thủy.
Rafael không quan tâm đến người hoang dã.
Rafael tiếp tục đi sâu vào trong núi, Bá Tước dân đường đi trước..