Bây giờ họ đang ở một mình trong rừng rậm, rõ ràng một giây trước họ vẫn còn đang chống đỡ trên bè gỗ ở trên sông, trong giây lát họ đã vào bên trong rừng rậm nguyên thủy tươi tốt này.
Dường như trong nháy mắt đó họ đã xông vào bên trong kết giới.
Ở đây họ rõ ràng nghe thấy tiếng thác nước nhưng lại không thể tìm thấy.
Sau khi đoàn nhỏ của Quách Cao Minh đã tìm kiếm trong bán kính mười km ở xung quanh thì họ khẳng định chắc chắn ở gần đây hoàn toàn không có thác nước lớn nào.
” Âm thanh của những dòng nước này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lúc đầu tâm trạng của họ phấn khởi, chờ mong rồi lại trở thành thất vọng, thậm chí còn hơi lo lắng.
Khắp nơi trên hòn đảo thứ ba đều làm cho người ta cảm thấy sự lo lắng không rõ lắm.
“Tìm chỗ để nghỉ ngơi qua đêm trước đã” Quách Cao Minh ra lệnh.
Lúc này họ đều đã kiệt sức.
Sáng sớm rời khỏi hang động buộc bè gỗ để qua sông rồi gặp phải cá sấu to lớn, sau đó lại đến rừng rậm này tìm kiếm thác nước lớn ở khắp nơi.
Liên tiếp trải qua mọi chuyện, rõ ràng bên tai nghe thấy âm thanh dòng nước của thác nước va chạm mạnh mẽ nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tìm thấy bóng dáng đâu cả.
Thất vọng đồng thời cũng làm cho họ cảm thấy sợ hãi.
Đây rốt cuộc lại là nơi nào?
“Tôi không biết.” Rafael dẫn đầu tỏ thái độ.
Mọi người lập tức vô thức nhìn về phía tộc trưởng dã nhân, mặc dù tộc trưởng không lo lắng nhưng bà ta cũng lắc đầu.
Tất cả mọi người nhíu chặt lông mày hoang mang, ngay cả Tang Ba với thân hình to con cũng rất cảnh giác nhìn quanh bốn phía sợ một giây sau sẽ có sinh vật nguy hiểm gì đó nhào tới.
Họ vừa suy nghĩ vừa nhóm lửa nấu cơm.
Kiều Bích Ngọc cầm một nắm các loại thảo dược đã hái trước đó để cầm máu chống viêm rồi lấy tảng đá đập dập những cây thảo dược này thành bã thuốc sau đó thay cho Tang Ba.
Cánh tay Tang Ba bị móng vuốt trên chân trước của cá sấu to lớn làm bị thương, mặc dù trước đó cũng đã dùng thảo dược bôi lên để chống viêm nhưng vẫn còn chưa đủ, vết thương vẫn bị nhiễm trùng sưng đỏ, mấy ngày nay cần phải dùng thuốc liên tục.
“Mấy ngày này không được để vết thương đụng tới nước? Kiều Bích Ngọc còn cố ý dặn dò anh ta.
Tang Ba rất nghiêm túc lắng nghe rồi nặng nề gật đầu với cô.
Họ bỏ thịt khô dự trữ vào trong nồi nấu canh thịt, tùy tiện ăn một bữa rồi mọi người lập tức bắt đầu bàn về chuyện ngày mai.
“Ngày mai phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta phải đi về hướng nào để tìm?”
Vô cùng kỳ lạ là lúc này mặc dù mặt trời đã lặn nhưng ở trong rừng rậm nguyên thủy tối tăm này tất cả mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng dòng nước của thác nước lớn va chạm vào nhau, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại không thể tìm thấy thác nước ở đâu.
Trước đó còn có thể nhìn bản đồ để tìm phương hướng nhưng bây giờ hoàn toàn không thể nào trông cậy vào bản đồ được.
Quách Cao Minh đang thảo luận với Rafael, tình hình hiện tại là quyền trượng của hòn đảo thứ ba bị giấu đi nếu như cứ như vậu mang xuống thì chỉ làm lãng phí thời gian và hao hết thể lực của mọi người, hay là chúng ta đi tìm chiếc quan tài đá trước niêm phong nắp chiếc quan tài đá xem có manh mối mới nào về chiếc quan tài này hay không.
Rafael lại từ chố, hòn đảo sụp đổ và núi lở anh ta không quan tâm tới những thứ chìm ở dưới đáy biển, anh ta chỉ muốn có quyền trượng.
Sắc mặt Quách Cao Minh giận dữ đang muốn nói gì đó.
Anh bỗng nhiên phát hiện ở chỗ tối có thứ gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chỗ rừng rậm.
Ngụy Bắc ăn uống no đủ quay đầu trêu chọc: “Rafael, không phải con mèo của cậu rất giỏi sao, cậu để mèo của cậu chỉ đường cho chúng tôi đi Sau đó đúng lúc này Bá Tước vẫn luôn rất đoan trang ngồi xổm ở bên cạnh Rafael đột nhiên xù lông.
Mèo đen hung ác khẽ gào rít vào chỗ sâu trong khu rừng rậm tăm tối.
Rafael và Kiều Bích Ngọc có thể nghe hiểu lời thì thầm của Bá Tước, hai người họ đột nhiên ngẩng đầu lúc này mới giật mình dường như có thứ gì đó đã bao vây tất cả mọi người.
Trong rừng rậm tối tăm có vô số cặp mắt màu xanh lục độc ác tàn nhẫn hiện của thú vật đang lấp lóe.
Kiều Bích Ngọc căng thẳng nằm lưỡi lê dài ở bên người nhưng không thể nắm vững chuôi đao, một bóng đen to lớn từ trong rừng rậm tối đen nhanh chóng nhảy ra ngoài, ngọn lửa trong đống lửa phản chiếu ra hình ảnh của một con sói với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Con sói to lớn với bộ lông màu nâu sẫm này cao như một con ngựa, bốn móng vuốt vững chắc đứng trên mặt đất, hai con ngươi hung dữ nhìn chăm chằm họ, nhe răng trợn mắt lại còn chảy nước bọt.
Dường như là trực giác của động vật, những con sói lớn này nhằm ngay vào đội viên Ngai trước đó bị cá chép lớn cản bị thương ở chân rồi bỗng nhiên nhào tới.
Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Quách Cao Minh giơ súng lên đánh trúng phần bụng của con sói này rồi liên tiếp nổ súng cho đến khi súc sinh này ngã xuống đất mới thôi.
Máu lập tức phun ra ngoài.
Kiều Bích Ngọc bị cảnh tượng này dọa đến nỗi xanh cả mặt, cơ thể không thể khống chế được run rẩy.
Mặc dù nói từ lúc đi vào đảo cho đến nay cô đã từng gặp rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, nhưng nhưng mà cô chưa từng tận mắt nhìn thấy cái chết ở khoảng cách gần như vậy.
Người đó là đồng đội của cô đã bị dã thú một ngụm cản chết.
Nghe thấy tiếng hét thảm tất cả theo bản năng quay đầu nhìn, mọi người nhìn thấy thi thể của người đội viên thì đều lộ ra vẻ cực kì phần nộ.
Nhưng tất cả cảm xúc và sự phẫn nộ của họ lúc này đều không giải quyết được vấn đề, ngay lúc họ đang lơ đễnh quay đầu lại thì lại có thêm hai đội viên bị đàn sói bắt được, răng nanh sắc nhọn cắn đứt một cái chân, một đội viên khác thì bị con sói to lớn kéo vào trong rừng rậm.
Tiếng súng lộn xộn, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, phẫn nộ mà bất lực.
Ánh lửa mờ ảo làm cho người ta không thế nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của họ cũng làm mờ dáng vẻ đang chạy của họ, ánh sao trên bầu trời đêm ảm đạm phản chiếu cảnh giết chóc đẫm máu..