Chiều hôm qua, người của họ đã tìm kiếm các khu vực xung quanh, họ đại khái biết nơi có nguồn nước, họ đi bộ mười cây số về phía đông nam, ở đẳng kia sẽ có một cái hồ nhỏ.
Người của họ ngồi xổm bên hồ để rửa mặt, má, cánh tay và những vết máu dính trên người.
Họ không thể tìm thấy thác nước lớn, nhưng họ nghe thấy rõ ràng có âm thanh va chạm của tiếng nước chảy vang bên tai họ.
Điều này thật sự khiến họ rất điền.
Dường như có thứ gì đó đang ở trước mặt, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Chuyện xảy ra đêm qua khiến bọn họ đề cao cảnh giác hơn, thậm chí phải thay phiên nhau rửa mặt bên hồ, vì sợ bị tập kích lần nữa, nếu lại bị tập kích thì sẽ quét sạch toàn bộ quân ngũ của họ mất.
Đến lượt Kiều Bích Ngọc ngồi xổm bên hồ rửa mặt, tâm trạng của cô lơ đễnh, cái chết của đồng đội đã gây ra một bóng đen tâm lý rất lớn cho cô, không giống như Ngụy Bắc và những người khác, cô chỉ là một người bình thường.
Cái hồ nhỏ này là một cái hồ chết, sông không có dòng chảy, có lẽ bình thường trời mưa nơi này động lại chút nước mưa nên tạo thành, hồ nước rất lạnh.
Kiều Bích Ngọc hất một nắm nước hồ lên mặt, mát lạnh làm thần kinh minh mãn, khi ngẩng đầu, cô như nhìn thấy trong hồ có thứ gì đó lấp lánh.
Hồ nước không lớn, chỉ rộng bằng sân bóng, đáy hồ rất nông, Kiều Bích Ngọc có thể nhìn tận mắt thấy rất nhiều tảng đá đen dưới đáy hồ.
Và không có sinh vật sống trong hồ, không có tảo, không có cá hay sinh vật phù du.
Không biết có phải do trời không mà nước ở vịnh này đặc biệt trong xanh.
“Nhìn cái gì?”
Lục Khánh Nam, người cũng đang rửa mặt bên hồ, quay đầu lại và thấy rãng cô đang nhìn chăm chẵm về xuống đáy hồ.
Kiều Bích Ngọc đứng dậy chỉ về phía trước bên phải: “Trong hồ có thứ gì đó phát sáng”
Lục Khánh Nam tò mò nhìn về phía tay cô chỉ: “Ở đó có gì?” Anh không nhìn thấy gì cả.
Ngay lập tức, Lục Khánh Nam nghĩ đến Quyền Trượng Vàng mà mình đã đánh mất trước đó, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là hai Quyền Trượng Vàng đó?”
Kiều Bích Ngọc nghĩ cũng rất có thể, thứ lấp lánh ở giữa hồ, hồ không sâu, nhiều nhất cao đến nửa người, bản thân Kiều Bích Ngọc bơi rất giỏi, cũng không nghĩ nhiều, vừa bước vừa đi xuống.
Lúc này, Quách Cao Minh đang đứng trên bờ nhìn thấy hành động đột ngột của cô, vội vàng quát cô: “Làm cái gì! Đừng xuống nước!”
“Trong hồ có cái gì đó!”
Kiều Bích Ngọc lớn tiếng đáp lại, không hề quay đầu lại, chân đã bước xuống hồ rồi: “… có thể là một Quyền Trượng!” Bọn họ đều biết †ầm quan trọng của Quyền Trượng.
“.
Hồ rất cạn, đừng lo lắng, không có sinh vật nào trong nước” Không có nguy hiểm Khi Rafael ở trên bờ nghe thấy cô nhắc đến chữ Quyền Trượng Vàng, lập tức đề cao tỉnh thần lên.
Ngụy Bắc và bọn họ nhìn cô đầy mong đợi, nhưng Hổ Quách Cao Minh lại cau mày chạy nhanh tới, trong lòng vẫn lo lắng nguy hiểm.
Mà trước khi Quách Cao Minh chạy tới bên hồ, Kiều Bích Ngọc ở trong hồ duỗi tay muốn chạm vào thứ lấp lánh ánh sáng đó, đột nhiên có một luồn năng lượng vô hình, đột nhiên xoay quanh thứ sáng lấp lánh đó, trong chốc lát phát tán bốn phía thành hình tròn, sau đó rung chuyển một chút.
Năng lượng vô hình đó lan truyền trong không khí như một làn sóng xung kích.
Kiều Bích Ngọc trong đầu nghe được một tiếng ‘Bùn”.
Giống như núi cao nước chảy, giọt nước từ nơi cao nhỏ xuống, từng giọt, trong trẻo, thanh bình, êm đềm.
Cảm giác kỳ diệu này.
Và ngay lập tức, Quách Cao Minh và những người khác nghe thấy tiếng động tứ phía từ trong rừng rậm, đó là tiếng chạy, giống như một đoàn dã thú khổng lồ, tất cả đều phi nước đại theo tiếng rống của dã thú.
“,.
Có sói!”
Rafael rào lên trước với bọn họ một tiếng rồi vội vàng cầm súng lên, sau cuộc đấu tranh sinh tử đêm qua, anh nhận ra dã thú trên thế giới này tàn nhẫn đến mức nào.
Tinh thần mọi người ngay lập tức căng thẳng, vội vã tìm vũ khí.
“Ở phía trên bên trái…một đàn lợn rừng!”
Đó là một con chuột, một con chuột lớn đột biến… ở phía bên phải” Bảng bằng bằng tiếng súng bản ra xung quanh, kèm theo tiếng la của tất cả mọi người vội vàng và hoảng sợ: “Bầu trời, có kên kên lớn trên bầu trời!”
Ngay khi âm thanh này rơi xuống, một con kền kền to lớn sà xuống, trên mặt đất một bóng đen cực lớn rơi xuống, con kền kền bay qua với tốc độ cực nhanh, móng vuốt chộp lấy Kiều Bích Ngọc ở giữa hồ, trực tiếp bấu cô bay lên.
Kiều Bích Ngọc giống như con mồi non, móng vuốt đại bàng bấu lấy vai cô, móng vuốt đại bàng giống như móc sắt cảm thẳng vào da thịt của cô.
Cơn đau thấu xương khiến cô tái mặt, hoảng sợ và đau đớn đan xen nhau, cô hét âm lên.
Quách Cao Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể nhìn Kiều Bích Ngọc bị kền kền khổng lồ hông đúng, đó là bấu lên trời, trong lòng có chút sững sờ.
Những tiếng súng tiếp tục vang lên xung quanh họ, những con thú này dường như được gọi bởi một cái gì đó, và một nhóm lớn con thú không ngừng lao về hướng của họ.
Rafael cùng những người khác đối phó một cách mệt mỏi, có quá nhiều dã thú, Tối qua Quách Cao Minh đối phó bọn chó sói nên cũng đã có chút kinh nghiệm thực tế, bây giờ cầm súng cũng thuận tay hơn, liền cầm súng phóng tới hai con sói trước mặt.
Sau khi giải quyết xong chó sói, anh tiến lên một bước, muốn chạy về hướng Kiều Bích Ngọc đang bay, đây gần như là phản ứng bản năng của cơ thể anh.
Nhưng anh đã bị Rafael ở đẳng sau lưng kéo lại.
“Đừng đi, anh không thể đuổi kịp đâu…
Quách Cao Minh quay đầu tức giận mắng một tiếng: “Buông rai”
Rafael lần này hơi kiên trì một chút, nắm lấy cổ áo sau lưng Quách Cao Minh, cổ gắng thuyết phục: ”… sống chết có số, Quách Cao Minh, anh có thể đuổi kịp một con kền kên khổng lồ bay cao trên bầu trời không, đừng quá không biết lượng sức mình, anh nhìn tình huống hiện tại của chúng xem, tất cả chúng ta đều không thể ứng phụ kịp…”
Giọng điệu của Rafael rất kích động, dường như anh ta đang nhớ ra điều gì đó, giống như trước đây bản thân Rafael đã từng lựa chọn như vậy, anh ta lựa chọn từ bỏ vì thực sự bất lực, đây là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Cho dù Quách Cao Minh đuổi kịp, cũng chỉ là một cái xác.
Nếu ở lại, ngược lại anh có thể giúp được nhiều người hơn.
Khi chạm trán với một nhóm quái thú như vậy, hợp tác đồng đội là cách tốt nhất, còn chạy tán loạn là cách ngu xuẩn nhất.
“Tránh xa tôi raI”
Quách Cao Minh không muốn nghe anh ta nói những lời này, hai mắt lo lắng đỏ bừng, trực tiếp giơ súng lên.
Rafael nhìn con ngươi của anh, trong lòng như bị cái gì đó làm cho xúc động, anh ta buông lỏng tay ra.
Mà lúc này Quách Cao Minh cũng không dám chậm trễ nửa phút, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đuổi theo kền kên khổng lồ đang khuất dần, anh sải bước chạy đi.
Tang ba một tay cống mẹ già tên tổ trưởng hoang dã, cũng đuổi theo bước chân của Quách Cao Minh.
“..
Có quá nhiều thứ hoang dã, chúng ta chạy lên trên cây đi.”
Rafael trở lại vẻ lạnh lùng cao ngạo, quay đầu lại, vội vàng quát nhóm người của Ngụy Bắc.
Ngụy Bắc và Hầu Tử nhìn về hướng Quách Cao Minh rời đi, đương nhiên sẽ không mù quáng đi theo, lúc này Rafael nói đúng, có quá nhiều dã thú, đạn không đủ, bọn họ nhanh chóng leo lên cây to, đối phó ít thú dữ hơn.
Quách Cao Minh lòng dạ nôn nóng nhìn trời, bên chỗ Rafael bên cạnh vẫn còn tiếng súng nổ….