Một con người như Kiều Bích Ngọc quá nhỏ bé trước mặt Răn Thần Naga, không thể làm cho nó sợ hãi “Cô là ai, quyền trượng trên tay cô lấy từ đâu?”
Thần rắn đã ngủ trong thác nước lớn hàng nghìn năm, hiếm khi thấy một người sống tiến vào đây nên nó cũng nói nhiều hơn, so với đám người mang vũ khí hôm qua, Kiều Bích Ngọc ở trước mặt nó bây giờ dễ ăn hơn nhiều.
Kiều Bích Ngọc bị thần rắn trong truyền thuyết dọa sợ đến mức lạnh cóng, nó đang ở trước mặt cô, xà tín của nó chạm vào người cô, cô không dám thở, run rẩy bước về sau một bước.
Naga thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của cô một cách thích thú.
Mà con hổ trắng ở bên cạnh đang vô cùng căng thẳng, nó gầm lên với thần rằn một cách điên cuồng.
Naga căn bản không để hổ trắng vào mắt.
Bởi vì thần rắn rất hiếu kỳ về cây quyền trượng trong tay của Kiều Bích Ngọc, tâm trạng của Naga không Tồi, nó không để ý đến hổ trằng đang làm ầm ï, nếu không hổ trắng đã trở thành bánh thịt của thần rắn rồi.
Kiều Bích Ngọc có ý chí muốn sống vô cùng mạnh mẽ, cô muốn để hổ trắng cống cô cùng chạy thoát thân, chạy về hang nhỏ bên kia.
Với hình dáng to lớn của con rắn này, chắc nó không thể chui vào cái hang đó.
Thế nhưng không biết hổ träng bị làm sao, rõ ràng không thể đánh lại người ta, lại còn điên cuồng hét lên để khiêu khích người ta, việc này đúng là không biết tốt xấu, không biết suy nghĩ, đúng là đang tự tìm cái chết.
Còn đặc biệt đưa cô đến nơi nguy hiếm như thế này, nếu cô đã biết trong thác nước lớn có một sinh vật đáng sợ như thế này từ sớm thì có đánh chết cô cũng không vào.
Cả người Kiều Bích Ngọc vô cùng sợ hãi nên sắc mặt cũng biến xanh, chân nhữn ra, ý chí muốn sống làm đại não vật lộn nghĩ xem phải làm thế nào để sống tiếp, Rắn Thần Naga thì lại vồ lấy cô để hỏi chuyện nhà chuyện cửa.
“Cô là người của dòng họ Strozzi sao?”
Chỉ có người có quan hệ huyết thống trong dòng họ Strozzi mới có thể chạm vào quyền trượng vàng, Kiều Bích Ngọc vẫn không trả lời, đôi chân cô nhích từng chút về đằng sau, mà Rắn Thần Naga không thèm để ý đến động tác này của cô.
Naga đột nhiên lẩm bẩm một mình “Nhưng mà ta lại nghe Fusco nói, thủ lĩnh của dòng họ Strozzi chỉ có một người con trai, chưa từng nghe nói có con gái…
Kiều Bích Ngọc không quan tâm con rắn lớn này đang lẩm bẩm điều gì, cô chỉ toàn tâm toàn ý muốn chui vào cái hang hẹp ở đẳng kia, lúc này cô chỉ còn cách hang mười mét.
Răn Thần Naga tiếp tục nói một mình: “Huyết mạch của dòng họ Strozzi đã bị cắt đứt, ta có thể bò ra khỏi thác nước lớn rồi”
Nghe thấy lời này, Kiều Bích Ngọc đột nhiên dừng bước, cô chỉ nghĩ nửa giây, con rắn to Naga trở mặt cực nhanh, trở nên vô tình, nó phun ra xà tín: “Rốt cuộc cô là ai!”
“Tôi không biết, tôi không thân với bọn họ.”
Kiều Bích Ngọc sợ đến mức chân mềm nhữn cả ra, liều mạng chạy về phía hang hẹp.
Thế nhưng Kiều Bích Ngọc không thoát khỏi sự giam cầm của Rắn Thần Naga, nó dùng thân lớn của mình đập vào vách núi, có những tảng đá lớn rơi ập xuống.
Kiều Bích Ngọc hoảng loạn chạy khỏi những tảng đá đang rơi xuống, lối vào hang động bị chắn bởi thân hình to lớn của Naga, cô không thể chạy ra được.
“Em gái, đến đây! Ở bên này!”
Vào lúc cô đang rất tuyệt vọng, một âm thanh quen thuộc vang vọng trong động, ở sâu trong hang động âm u, có một tia sáng đỏ đậm lập lòe.
Kiều Bích Ngọc cũng không có thời gian để kinh ngạc về việc tại sao anh ta lại ở trong động rắn, nghe thấy tiếng của người quen, cơ thể theo bản năng chạy về phía đó.
Naga nghe thấy giọng của Rafael thì trở nên kinh ngạc và tức giận: “Ngươi chưa chết?”
Rắn Thần Naga cảm thấy mình bị một con người nhỏ bé lừa gạt, nó vô cùng phẫn nộ.
Naga chưa nuốt người này vào trong bụng là vì nó xem thường việc ăn sinh vật sống như con người, nhưng cũng chính vì sự tự cao tự đại của nó đã giúp cho Rafael có thể sống đến tên bây giờ.
Rắn Thần Naga lại trút hết sự tức giận của nó lên người Kiều Bích Ngọc, đuôi rắn to lớn như một quả tạ nghìn cân đập mạnh vào Kiều Bích Ngọc.
Không phải Kiều Bích Ngọc quá yếu đuối, mà do cô nhìn thấy một con rẳn lớn thế này thì vô cùng hoảng sợ, cơ thể không khống chế được mà run cầm cập, cái đuôi lớn đó có thể đập cô thành thịt nát, nhờ có hổ trắng nhảy ra cần cổ tay áo của cô kéo sang bên phải, cô mới thoát khỏi tai họa này.
Sức mạnh của đuôi rắn đúng thật kinh người, có thể làm rung chuyển cả ngọn núi.
“Nhanh lên”
Tuy rằng Rafael chưa chết, thế nhưng nội tạng của anh ta đã chảy máu, cơ thể vô cùng yếu đuối.
Nếu như không phải ý chí muốn báo thù đã giúp anh ta chống cự đến bây giờ, sợ rằng anh ta cũng không sống đến bây giờ.
“Nhanh, nhanh, chạy đến đây!”
Rafael nhìn phản ứng vụng về của Kiều Bích Ngọc thì vội vàng thúc giục, thấy Naga tấn công cô, trong lòng anh ta cảm thấy lo lắng, người phụ nữ ngốc thế này có thể sống sót trên đảo đến bây giờ đúng là kỳ diệu.
Tuy rằng hổ trắng không thể đánh lại Rắn Thần Naga, nhưng do có thân hình nhỏ, tốc độ phản ứng nhanh, cũng có ưu thế linh hoạt hơn, giúp Kiều Bích Ngọc có thời gian chạy về phía Rafael “.
Đến đây, ở đây, đoạn quyền trượng thứ ba của hòn đảo”
Rafael chỉ muốn tự mình cầm cây quyền trượng quý báu, thế nhưng anh ta không làm được, thân xác của anh ta là Đường Tuấn Nghĩa, Đường Tuấn Nghĩa không có cách nào chạm vào nó.
Chỉ có thể để người em gái vừa ngốc vừa vụng về hành động thôi.
Kiều Bích Ngọc chạy đến bên cạnh anh ta, căng thẳng thở hổn hển, vẫn chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy phần đầu rắn của cây quyền trượng ở trên đám rêu xanh ẩm ướt, trên đầu rắn của quyền trượng có khảm một viên ngọc đỏ, chiếu ra những tia sáng rực rỡ màu máu, như là vầng trăng máu hôm qua.
Đây là phần thứ ba của cây quyền trượng mà bọn họ đang tìm, phần đầu của quyền trượng.
“Đơ ra đấy làm gì!” Rafael vội vã hét lớn: “Lập tức, lập tức gắn hai đoạn quyền trượng trên tay em với phần đầu đi…
Vừa nói xong, Rắn Thần Naga mới ý thức được bảo bối của mình sắp bị cướp đi, nó nổi giận quay lại, xông về phía hai người, sao con người lại trơ tráo cướp đi quyền trượng của ta!.
truyện đam mỹ
Cùng lúc đó, hổ trắng bị thương vì những tảng đá trấn động rơi xuống, nó đau đớn không động đậy được, khàn giọng gầm gừ.
Trong đầu Kiều Bích Ngọc hỗn loạn, nhất thời không biết làm thế nào.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét quanh hang động, trong động rất âm u, chỉ lọt được chút ánh sáng yếu ớt ở ngoài cửa động.
Trong động lạnh lẽo này là nơi ánh mặt trời không thể chiếu vào, giống như nhà giam để hành quyết ma quỷ ở dưới địa ngục “Gắn quyền trượng lại với nhau!” Rafael hét lên, vội vã kéo tay cô.
Thế nhưng ánh mắt của Kiều Bích Ngọc lại hướng về con hổ trăng đang hấp hối: ‘Anh, anh nghĩ cách để cứu nó”
“Đúng là lòng dạ đàn bà” Rafael nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này mới lên tiếng: “Bá tước”
Một vật nhỏ bé đột nhiên bay ra từ trong động tối tăm, đánh về phía Răn Thần Naga.
“Nhanh lên, lập tức cầm đoạn thứ ba của quyền trượng lên!” Rafael đã vội đến mức không thể đợi được nữa, anh ta rống lên với Kiều Bích Ngọc: “Nếu không, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở đây”.