Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc bị nhuộm bởi ánh sáng đỏ kỳ lạ, ánh mắt khinh bị, uy nghiêm kỳ lạ.

Cô liếc nhìn họ, và không nói chuyện vô nghĩa với họ.

Với một làn sóng quyền trượng trong tay phải, tảng đá nhỏ nặng hàng nghìn trượng và có hình dạng như một chiếc quan tài bay lên trời và trở lại vị trí ban đầu một cách ổn định.

Chiếc quan tài trở về vị trí cũ.

Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, bởi vì trường địa từ rõ ràng đã thay đổi một lần nữa, và hơi thở của họ trở nên nhẹ nhàng hơn ngay lập tức.

Đúng lúc này, Kiều Bích Ngọc nhặt một cành cây đã chết dần đần mọc lên những chồi xanh và một bông hoa nhỏ.

Cô ấy nhìn Quách Cao Minh với một nụ cười khinh bỉ.

Đây dường như là một sự khiêu khích, nói với họ rằng đối với những người dân trên đảo xa xôi này thì cô ấy có thể kiểm soát sự sống và cái chết.

“Kiều Bích Ngọc!” Lục Khánh Nam đột nhiên lo lắng hét lên với cô.

Cô đã mất trí rồi, không nghe được gì cả, dường như cô không muốn nói chuyện với bọn họ dù là nửa câu, vậy nên chỉ để lại một câu lạnh lùng.

“Những người dân trên hòn đảo xa xôi hẻo lánh tự cho mình là đúng.

Họ chỉ là những loài gây hại đã tiến hóa.

Giờ chúng đã ở đây, vậy thì đất của ta sẽ có thêm dinh dưỡng.”
Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, mặt đất dưới chân lại sụp đổ.

Như thể vùng đất dưới chân bọn họ biến mất không còn chút chỗ đứng, khiến bọn họ thua một lúc mấy chục ván, toàn thân chỉ có thể kịch liệt rơi xuống, giống như rơi xuống vực sâu vô tận của địa ngục, kèm theo tiếng la hét của tất cả mọi người.

bọn họ bất lực không có cách nào cứu vấn.

Khi ngẩng đầu lên sẽ chỉ thấy Kiều Bích Ngọc đang đứng trên đỉnh thiên thạch, nhìn chãm chẵm vào những con người kia như nhìn những con kiến.

‘Và ở một nơi khác, Cung Nhã Trang tái mặt nhìn trái đất xung quanh liên tục sụp đổ.

Chỉ còn có một khu vực dưới chân bà ta chưa đầy một mét vuông là còn nguyên.

Cung Nhã Trang bị cô lập, bà ta không thể tiến về phía trước, vì vậy bà ta đã bị mắc kẹt trên ở đây cột đá cao chót vót, khẽ nhúc nhích, giống như rơi vào vách núi cao vạn thước.

Cung Nhã Trang rùng mình sợ hãi, “Người đã nói sẽ để tôi đi!”
“Ta vừa nói, ta sẽ không giết bà”
Kiều Bích Ngọc nói với bà ta bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, rồi bật cười, cô quay người lại, sải bước về phía trước và rời đi không chút lưu luyến.

Cung Nhã Trang mặt như tro tàn.

Bà ta biết mình mắc kẹt trên cột đá cao chót vót này, cuối cùng sẽ chỉ có chết đói, nhưng bà nhất định không có dũng khí cùng người khác nhảy xuống.

Cung Nhã Trang nhìn đám đông dưới chân bà khi bà ta lùi về phía tây, bà ta cười tuyệt vọng.

Ít nhất bầt là người đặc biệt nhất, bà ta như được ưu ái, bà ta sẽ luôn là người tốt nhất và may mắn nhất.

Và vào lúc họ ngã xuống, Rafael đã đưa ra một lựa chọn khó khăn, anh từ bỏ cơ thể vật chất của mình và chọn ôm mẹ mình thật chặt.

Ngay cả khi anh ngã xuống, bị chôn sống và gãy xương, anh vẫn sẽ gần mẹ.

Tên cầm đầu cũng hét lên một cách cuồng loạn và ra lệnh cho những người xung quanh bảo vệ mình.

Vào lúc ngã xuống, lão vẫn ngẩng đầu nhìn Cung Nhã Trang phía trên, biết đây là lời từ biệt, nhưng tiếc rằng Cung Nhã Trang không đành lòng chôn cùng ông ta bởi vì ông ta không xứng đáng.

Quách Cao Minh cũng ngẩng đầu nhìn Kiều Bích Ngọc, cô quay người rời đi không chút do dự, nhưng Lucy lại không muốn thừa nhận cuộc đời của mình sẽ kết thúc như vậy, cô bám vào gốc một cây cổ thụ, ngọn núi sụp đổ khiến một cái cây lớn cũng đổ, gốc rễ của nó lộ ra, và Lucy đang phải vật lộn để giữ mạng của mình.

Lucy ngấng đầu lên và nhìn thấy, Kiều Bích Ngọc đang bước đi một cách lạnh lùng.

Lucy vô cùng tức giận, lúc đầu cô đã nói rằng hòn đảo này không phải là bơi mà người sống nên tới!
Từng người một giống như con kiến, tổ bị xuyên thủng, từng người từ trên cao rơi xuống bùn lầy của vực sâu.

Tuy không gây tử vong nhưng núi vẫn liên tục đổ xuống, bùn sẽ phủ lên cơ thể khiến họ không thể cử động hay thở được, cuối cùng tất cả chỉ có thể ngủ yên và chôn chân tại đây.

Elisa, người có tâm trạng thay đổi dữ dội giống như Lucy đã mở mắt ra.

Có lẽ vì cảm xúc của rất nhiều người xung quanh, hoặc có lẽ cảm động trước linh hồn được bảo vệ bởi con trai Rafael, cuối cùng bà cũng sẵn sàng thức dậy.


Không có quyền trượng, ý thức của Kiều Bích Ngọc dường như mất đi, cô không thể biết mình là ai.

Cùng lúc đó, cơ thể khổng lồ của rắn thần Naga lắc lư, giành lấy một khoảng không nhỏ cho vị mục tử cao quý đã rơi xuống vũng lầy, để họ có thể thở được.

Elisa và rắn thần Naga có một giao ước máu của sự cộng sinh và cái chết, thần rắn đã cần quyền trượng và bị bỏng nặng, còn Elisa thì ho ra máu vì đau đớn.

Naga không còn chịu được sức nóng của năng lượng phát ra từ quyền trượng, nó nới lỏng miệng quyền trượng, quyền trượng rơi xuống vực sâu của vũng lầy, Kiều Bích Ngọc dường như đột nhiên mất hết sức lực và ngã xuống một cách nặng nề.

Sự rung chuyển của ngọn núi dần dần lắng xuống Rắn thần Naga cũng thở hổn hến vì bị thương nặng, mọi người đều bị chôn vùi trong vũng lầy tăm tối này.

May mắn thay, sự rung chuyển của rắn thần đã giúp họ có chút không gian thở.

Tất cả bọn họ đều ở trong bóng tối này, chỉ có quyền trượng phát sáng màu đỏ máu mờ mịt trong lớp bùn đen như mực.

Quyền trượng dường như bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó, nó bắt đầu rung lên trong bùn, tất cả bọn họ đều biết răng đó là dấu hiệu của việc quyền trượng đang được chủ nhân của nó triệu hồi.

Bên kia, Kiều Bích Ngọc đã từ từ leo lên ngồi dậy, đưa tay phải ra triệu hồi quyền trượng, tức giận đến mức muốn giết từng người một, “Hạ nó xuống!”
Elisa cảm thấy sự tức giận của chủ cũ, bà biết điều gì sẽ xảy ra liền lập tức hét lên.

Thủ lĩnh bị thương nặng cũng phấn khích kêu lên, “Trèo qua, lập tức tháo bỏ quyền trượng!”
Đám người đau đớn toàn thân, cảm thấy sắp chết, nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng hét quen thuộc lập tức khẩn trương thúc giục, quay đầu lại để ý thấy cây trượng vô cùng quý giá kia đã rơi xuống ngay bên cạnh Đạithủ lĩnh đau đớn toàn thân, cảm thấy sắp chết, nhưng đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng hét quen thuộc, đang khẩn trương thúc giục, vẻ mặt đờ đãn, quay đầu lại để ý thấy cây trượng vô cùng quý giá kia rơi xuống ngay cạnh vị trí ông ta.

“Augus! Đồ nhát gan, đồ vô dụng!”
Elisa ho ra máu, tức giận gầm gừ với ông ta, bà dùng hết sức lực mà hét lên và thúc giục, “Augus! Giữ cây quyên trượng đó ngay!”
Elisa biết rất rõ rằng nếu họ bỏ lỡ nó, họ thậm chí sẽ không có một cơ hội nhỏ để sống Sót.

Kiều Bích Ngọc ở đẳng kia đã đứng dậy, đồng tử lại nhuộm máu đỏ, khuôn mặt tê dại và tàn nhãn, cô run rẩy, phù sa trên người cô không ngờ tự động rơi ra, bùn đất quanh người cô tự động tách thành đường cho cô đi, cô không dính chút bùn trên người, từng bước đi tới gần quyền trượng.

Elisa nhìn cô với ánh mắt sợ hãi.

Elisa không nhìn thấy Kiều Bích Ngọc, mà là chủ cũ của bà.

Những người khác không những không chạm được vào quyền trượng, mà còn ở quá xa, bọn họ nhìn quyền trượng từ trong bùn đất mà bay lên, cuối cùng đại trưởng lão Augus cũng đã làm được một việc hữu ích, nghiến răng chịu đựng đau đớn trong người, ông ta nắm lấy đuôi của cây quyền trượng ép nó rơi xuống..

Cùng lúc đó, Kiều Bích Ngọc bất tỉnh.

Ánh sáng của quyền trượng biến mất, và xung quanh lấy lại sự im lặng chết choc.

Nhưng tất cả mọi người đã có thể nhẹ nhõm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui