Kiều Bích Ngọc quả thực rất giỏi, có thể tự do ra vào trong trường, nhưng không phải đi vào theo đường cửa chính mà là trèo tường vào, vẫn chưa lần nào bị giáo viên bắt được.
“Tối qua có một người đàn ông gọi một lần 500 ly trà sữa, mình cùng bà chủ quán đều vô cùng bận rộn” Kiều Bích Ngọc ngồi dậy, gục.
đầu xuống, dường như đầu óc lúc này vẫn có chút trì độn, không có một chút sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt bổ sung một câu: “… Tối về mình vẫn còn mơ đang làm trà sữa, căn bản vẫn không hề dừng lại”
“Nghe nói kinh doanh trà sữa rất có lãi”
Phương Mai nhìn cô lúc này đã tỉnh ngủ nhưng bộ dáng vẫn còn chút mơ mơ màng màng, cũng không khỏi cười cười mà nói: “Cô Kiều Bích Ngọc đây không những được trả lương còn được trích phần trăm hoa hồng, vậy không phải đã phát tài rồi sao?”
“Nếu các công ty thường đến gọi trà sữa mua theo nhóm, thì nói không chừng mình đã phát tài rồi” Kiều Bích Ngọc đưa tay lên tùy tiện chải lại mái tóc dài rồi bù xù, vội vàng buộc thành đuôi ngựa, chủ động đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Tống Manh Manh vội vã vọt chạy về, hét lên: “Mình biết ba cái người học bá như các cậu không có chăm chỉ đến thư viện ngồi mà.”
Rất vui vẻ vung thẻ ngân hàng trong tay: “Chị sống lại rồi, chị phát tài rồi, hôm nay chị sẽ mời các cưng ra bên ngoài ăn lẩu! Thế nào, chúng ta cùng nhau đi” Tống Manh Manh lắc eo một cái, đôi mắt to không ngừng chớp chớp dụ dỗ mấy cô bạn cùng phòng.
Cha của Tống Manh Manh đã sớm bơm máu cho cô ta.
“Không phải cha cậu nói cậu tiêu tiền quá tay, nói phải để cậu cạp đất mà ăn, chịu khổ một thời gian sao?”
Tống Manh Manh tươi cười rạng rỡ: “Mình đã nói với cha là kỳ thi lần này mình tăng thêm hai hạng nữa”
“Chính là đếm ngược từ dưới lên đúng nhỉ”
Phương Mai nghiêm nghị hỏi, Châu Mỹ Duy không thể nhịn được cười.
Tống Manh Manh lập tức xị mặt xuống, bất mãn mà không ngừng khua tay múa chân: “Các cậu đừng có làm người ta mất hứng như vậy”
Lần trước là đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, hiện tại đã tăng thêm hai hạng, cũng có thể coi là có chút tiến bộ.
“..
Không phải hôm nay trường chúng ta có các hoạt động, hơn nữa còn có thể tự do ra ngoài nữa, mình nói với cha là mình tham gia hoạt động của trường học, còn cố ý nói, người đứng đầu trường là bạn cùng phòng với mình.
Ông ấy đã rất vui mừng, còn cảm thấy mình đi theo đám học giỏi các cậu tiền đồ sáng lạn, nói mình nhất định phải cùng các cậu bổi đắp tình cảm.
Nhanh lên, chúng ta ra ngoài ăn đại tiệc! “Tống Manh Manh khóc lóc om sòm nói nhất định phải được ăn món này món kia mà cô nàng thèm.
Ngay khi Kiều Bích Ngọc vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài, cô đã nghe thấy Tông Manh Manh lớn tiếng nói sẽ mời ăn cơm, cô là người đầu tiên đồng ý: “Được”
Tống Manh Manh cười toe toét, đồng thời hướng về cô mà giơ ngón tay cái lên Vẫn là Kiều Bích Ngọc nhanh nhẹn “Không được, Bích Ngọc bây giờ cũng gần trưa rồi, cậu nhanh chạy đến hội học sinh đi, bên kia vẫn luôn tìm cậu đấy” Phương Mai lập tức phản đối.
“Đúng vậy, nếu như vậy còn không tới, khẳng định một lát nữa họ sẽ cho người lại đây bắt cậu đấy” Châu Mỹ Duy dọn dẹp ký túc xá, xoay người đáp lại một câu Những năm trước, Kiều Bích Ngọc cũng từng tham gia các hoạt động của trường với tư cách là người chủ trì, chuyện mỗi lần ra cửa bắt người vẫn còn sống động.
“..
Mình không muốn ăn lẩu” Kiều Bích Ngọc vẫn đang cùng Tống Manh Manh bàn về chuyện trưa nay ăn món gì, trực tiếp đem lời của hai người kia xem như gió thoảng qua tai.
“Thử đồ cay xem thế nào, cha mình nói trung tâm quảng trường có một quán rất nổi tiếng”.