Phương Mai đang cầm một vài cuốn sách, cô ấy cũng định trốn tiết trở về ký túc xá trước, thuận miệng nói: “Lớp tâm lý tuần này không có trợ giảng Mark, đoán không chừng sẽ có ít người tới đó.”
“Chị ấy không định điểm danh sao? Bỏ tiết có được không?”
Phương Mai mỉm cười với đàn em non nớt này, chỉ vào Kiều Bích Ngọc đang đi phía trước: “Em đừng nghĩ rằng cậu ấy đang học tập có nề nếp” Kiều Bích Ngọc là bá vương ở trong lớp của bọn họ.
“Cậu không phải là rất sợ Kiều Bích Ngọc sao, tại sao lại đi theo cậu ấy, không phải vì cậu ấy nên cậu mới chuyển trường đến đây đấy chứ?”
Tư Viễn An đột nhiên có chút chột dạ: “Em không sợ chị ấy, chị ấy rất tốt” Sau đó cậu ta liền liếc mắt nhìn về phía Kiều Bích Ngọc đang đi phía trước, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Xem như ngầm thừa nhật Phương Mai bật cười, Tư Viễn An này thật giống một đứa nhỏ vô hại.
Tư Viễn An cảm thấy học cùng lớp với Kiều Bích Ngọc có một lợi thế rất lớn, cậu ta có nhiều cơ hội lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn, Kiều Bích Ngọc sẽ không cảm thấy cậu ta đang làm phiền mình, dần dần khiến cho cô có thể nhớ kỹ mình.
“Chị ơi, em đến thư viện mượn sách, tạm biệt”
Tư Viễn An là người hiền lành, nho nhã, trước mặt bọn họ luôn tỏ ra rất khiêm tốn và lễ phép.
Phương Mai đương nhiên biết rằng cậu ta đang theo đuổi Kiều Bích Ngọc.
‘Vừa quay đầu liền bắt gặp lớp trưởng Yến Ngân, kể từ khi cậu học sinh có vẻ ngoài mềm yếu vô hại đó chuyển đến trường, tâm tình Yến Ngân cũng không được tốt.
“Lớp trưởng, cậu phải học tập người ta kìa, đó mới là trình độ chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc thượng thừa” Phương Mai mỉm cười muốn nói chuyện phiếm với cậu ta.
Cô ấy cảm thấy tình yêu thầm kín của Yến Ngân dành cho Kiều Bích Ngọc không lạc quan, phải như chàng trai Tư Viễn An này dũng cảm và cơ trí, cũng biết giả heo ăn thịt hổ, chính là hy vọng có thể ôm mỹ nhân về.
“Cậu ta là cháu trai của hiệu trưởng”
‘Yến Ngân chính là cảm thấy có chút cực đoan mà cho rãng tất cả những ưu điểm trên người cậu ta đều là dựa vào quan hệ.
Phương Mai cũng không biết tiếp tục câu chuyện này như thế nào, thở dài rồi bỏ đi ‘Yến Ngân cau mày, cái thở dài khi nấy của Phương Mai có chút xem thường cậu ta, tay phải liền năm thành quyền, trong lòng vô cùng tức giận.
Yến Ngân luôn cảm thấy xuất thân của mình khá tốt, cha mẹ đều là nhân viên trong nhà nước, hơn nữa cậu ta cũng là người học giỏi nhất từ khi còn nhỏ, bề ngoài cũng không phải bình thường.
Sau này, khi được nhận vào một trường đại học danh tiếng, tiếp tục cố gắng, chắc chắn cậu ta sẽ có thể vươn cao xa hơn nữa.
Dựa vào điều kiện để tìm đối tượng cũng coi như là không tồi rồi.
Kiều Bích Ngọc cùng.
với một người dì sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có được nhận vào một trường danh tiếng cũng không phải dễ dàng gì, đến lúc đó nhất định cô sẽ chấp nhận cậu ta.
Nhưng đột nhiên Tư Viễn An này lại chuyển đến đây, hơn nữa cậu ta còn là cháu trai của hiệu trưởng, Yến Ngân đấ biết ngay từ ngày đầu tiên rằng Tư Viễn An này đến là vì Kiều Bích Ngọc.
Tuổi học trò còn quá non nớt, kiến thức còn quá ít, bao giờ cũng dễ sinh lòng kiêu ngạo.
“Kiều Bích Ngọc, tớ thích cậu, chúng ta kết giao nhé?”
Bầu trời bên ngoài đã tối, Kiều Bích Ngọc ôm đống bài tập định rời khỏi thư viện, nhưng đã bị Yến Ngân chặn ở cửa thư viện, đột nhiên cậu ta lại nói với cô những lời khó hiểu như Vậy.
Kiều Bích Ngọc sững sờ một lúc, được tỏ tình là chuyện rất bình thường, nhưng đây là lớp trưởng của cô, trước đây cậu ta vẫn luôn tỏ ra bình thường mà Kiều Bích Ngọc muốn nói chính là từ chối.
‘Yến Ngân sốt ruột, nắm lấy tay cô, nhanh chóng thuyết phục: “Kiều Bích Ngọc, chúng ta có thể học cùng một trường đại học, sau này cũng có thể chăm sóc cho nhau, nếu như cậu không muốn ở lại trong nước, cha mẹ tớ cũng sẽ có cách để chúng ta có thể đi cùng nhau.
“Tớ không thích cậu” Cô cứ như vậy mà thản nhiên cắt ngang sự nhiệt tình của cậu ta.
Tớ không thích cậu.
Bốn chữ này, là lời cự tuyệt đơn giản nhưng lại vô cùng thẳng thản, khiến cho Yến Ngân cảm giác mình mất hết tất cả mặt mũi..