Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Cục cưng cuối cùng không khóc không nháo, cũng không còn kêu đòi mẹ nữa. Mọi người kìm lòng không đậu hai mặt nhìn nhau, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tát Duệ hiện tại cảm thấy đệ đệ thật đáng thương, hắn còn có mẫu phi bên cạnh, nhưng đệ đệ thì không có, trong lòng không hề đố kỵ bé, ngược lại âm thầm thề phải bảo vệ bé.

Hoa mụ mụ mấy lần muốn nói lại thôi. Cả buổi, nàng cứ muốn nói lại không dám nói, không biết thế nào mới tốt, không khỏi sầu mi khổ kiểm.

Biểu tình của nàng tình cờ bị Tát Hoàn trong lúc vô ý nhìn thấy, cảm thấy kì lạ, nghĩ lại cảm thấy hay là Hoa mụ mụ biết cái gì? Vì thế, vội vàng mở miệng nói: “Hoa mụ mụ, hình như có gì muốn nói với bổn vương, có gì ngươi cứ thẳng thắn nói, không cần che lấp.”

“Không, ách, không có gì. Không đúng, có, ừm, vì sao Tiểu Vương gia lại rơi xuống nước? Hắn chỉ là một đứa nhỏ, chẳng lẽ bên cạnh không có nha hoàn hay thị vệ hầu hạ?” Hoa mụ mụ ấp a ấp úng, sắc mặt khó coi, trong lòng cả kinh, mãi một lúc mới đem lời nói hết. Nói xong, nàng không yên bất an trộm liếc nhìn Tát Hoàn một cái, sợ chọc hắn tức giận, chính mình sẽ không có kết cục tốt.

Tát Hoàn kỳ thật đã sớm phát giác, chẳng qua bởi vì hắn vẫn nóng vội vướng bận bé, giờ đầu óc mới được rảnh rỗi, hiện tại nghe Hoa mụ mụ hỏi như vậy, đáy lòng nghi hoặc cùng cơn tức lập tức liền lủi lên.

“Bổn vương sẽ không bỏ qua hung thủ, còn có người dám bỏ rơi nhiệm vụ.” Hắn lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên xanh mét.

“Vương huynh, không thể buông tha, nếu tìm ra, lập tức tử hình.” Tát Nhãn ngẫm lại cũng tức giận đến giơ chân, con của hắn thiếu chút nữa mất mạng, hắn há có thể buông tha những người đó?

Hoa mụ mụ cảm thấy lòng buông lỏng, thầm hy vọng không chỉ tìm ra hung thủ, tốt nhất là tóm luôn Vũ Sương Nhi, như vậy bọn họ mới được vô tư.

Hai nam nhân không biết tâm tư của nhau, nhưng cũng không hẹn mà cùng tràn ngập phẫn hận đối với tên hung thủ kia, hận không thể cho tên kia lột da xẻ thịt, thiên đao vạn quả.

“Người tới a, gọi toàn bộ người trong vương phủ đến cho bổn vương.” Tát Hoàn lạnh lùng hạ lệnh cho người phía ngoài.

Người bên ngoài nghe vậy, nơm nớp lo sợ nói: “Vâng, Vương gia.” Nói xong, vội vội vàng vàng chạy đi gọi người.

Đúng lúc này, Vũ Sương Nhi làm bộ như vừa mới nghe tin, hớt hơ hớt hải chạy đến. Nàng chưa vào cửa, liền thất kinh nói: “Vương gia, Duệ Nhi, cục cưng, bọn họ có sao không? Trời ạ, hài tử của ta.” Nói xong, liền một đầu xông vào, trên mặt còn có nước mắt chưa khô.

Hoa mụ mụ vừa thấy nàng đến, nhịn không được rụt lui thân mình ra sau lưng Tát Nhãn, nàng vẫn là thực sợ hãi nữ nhân này, tâm ngoan thủ độc, ngũ độc câu toàn a.

Vũ Sương Nhi lúc này còn chưa phát hiện ra Hoa mụ mụ, nàng mắt sắc phát hiện hai đứa nhỏ đang ngồi trên giường, lập tức liều lĩnh tiến lên, gắt gao ôm hai đứa nhỏ, khóc sướt mướt nói: “Con, hai đứa con của ta, làm mẫu phi lo lắng muốn chết, cũng may các con không có việc gì, nếu có gì không hay xảy ra, các con làm cho mẫu phi sống thế nào a.”

Hoa mụ mụ nhìn trận thế này, không khỏi líu lưỡi, mặt của nữ nhân này là làm từ cái gì a, biến sắc tựa như hát hí khúc, so với mấy con hát trong gánh tuồng còn chuyên nghiệp và đầy tiềm lực hơn.

“Mẫu phi, con và đệ đệ không sao, cũng may Vương thúc đúng lúc đi tới, chỉ là đệ đệ bị chút kinh hách, không có gì trở ngại. Mẫu phi ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ bảo hộ đệ đệ.” Tát Duệ ôm bé nói với nàng.

Vũ Sương Nhi nghe vậy vẻ mặt vui mừng, hai tay sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, cảm động nói: “Duệ Nhi thực ngoan, cục cưng cũng rất ngoan, mẫu phi thực vui mừng.”

Hoa mụ mụ đứng nghe ở một bên thực muốn nôn mửa, lời buồn nôn như vậy mà nàng ta cũng nói ra miệng được, nàng ta chẳng lẽ bị chính mình ghê tởm chết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui