Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Nhàm chán.

Thực nhàm chán.

Thật sự nhàm chán.

Rất…… Nhàm chán.

Ngồi trên chủ vị trong Ninh Vương phủ, nàng nhàm chán nhận những người trong vương phủ đến ra mắt, trong đó đương nhiên bao gồm cả tên tổng quản vương phủ hôm nọ.

“Bái kiến Vương phi.” Sắc mặt của tổng quản hiển nhiên không được tốt cho lắm, không biết là do nhìn thấy nàng nên rất kinh ngạc, hay là trong lòng còn sợ hãi vì đã lên mặt với nàng hôm ở tửu phường.

“Không dám nhận, ta không phải Vương phi của các ngươi.” Nàng nhẹ nhàng nhấp một miệng trà, nhíu mày nói. Vừa tiến vương phủ, Tát Hoàn liền gọi tới một đống người, nói phải gọi nàng là Vương phi.

Tổng quản không dám hé răng, trên mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn rất thú vị. Hắn cúi đầu, hai tay chụm lại, nhìn có vẻ đang rất kinh sợ.


“Vương phi, nô tài không dám, nô tài không dám.” Trên trán tổng quản chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn thậm chí không dám lấy tay lau. Không biết vì cái gì, hắn sợ Lăng Nhược Nhược, còn sợ hơn so với Vương gia.

Lăng Nhược Nhược nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, tên cẩu nô tài này, nàng đã sớm nhìn ra bộ mặt của hắn lúc ở tửu phường, đối với loại người này, nàng không thể có nổi một nửa cảm tình.

“Hừ.” Nàng hừ hắn một cái, xem như cảnh cáo.

Sau đó nàng ngồi ngay ngắn lại, đợi.

***

Khi Vũ Sương Nhi biết Lăng Nhược Nhược vào cửa, mà còn là do Tát Hoàn mời đến, nàng tức giận đi tới đi lui trong phòng, vò nát khăn tay trong tay.

“Vương phi, ngài có muốn đi gặp nàng không?” Tỳ nữ Uyển Ngữ nhỏ giọng hỏi, nàng biết tâm tình Vương phi không tốt, nhưng mà không đi không tốt, nếu đi cũng không tốt, thật sự là tiến thoái lưỡng nan a.

Vũ Sương Nhi mặt trầm xuống, cả giận: “Không đi, vì cái gì là ta đi gặp nàng, mà không phải nàng tới gặp ta.” Không lớn không nhỏ, tốt xấu nàng cũng là một chính phi, mà nàng ta, không có cưới hỏi đàng hoàng, vừa đến đã thành sườn phi, còn muốn gọi nàng đi gặp ả ta, không có cửa đâu!

Uyển Ngữ biết tâm tình của nàng, nhưng nếu không đi gặp, tựa hồ lại không tốt. “Vương phi, này……” Nàng không biết nên nói thế nào cho phải.

Lúc này, một tỳ nữ đến ngoài cửa, cung kính nói: “Vương phi, Vương gia mời ngài đến chính sảnh, gặp Vương phi mới tới.”

Vũ Sương Nhi nghe vậy, tức giận đến xanh mặt. Nàng không muốn gặp nữ nhân đó, nhưng Tát Hoàn lại ép nàng đi gặp. Chính thất gặp tiểu thiếp, chuyện này mà truyền ra có nghe được sao? Địa vị của nàng, thân thế của nàng, lẽ ra là nữ nhân kia phải châm trà, ân cần thăm hỏi nàng mới phải. Dựa vào cái gì mà muốn nàng đi gặp ả ta?

“Không đi.” Nàng thở phì phì nói, đặt mông xuống ghế, phát giận.


“Vương phi, ngài không thể không đi, lời Vương gia không thể trái a.” Uyển Ngữ vội vàng khuyên nhủ, biết nàng khó xử, nàng tức giận, nàng không cam lòng.

Vũ Sương Nhi thở phì phì không nói lời nào, nhưng nàng biết mình không đi không được. Qua một hồi lâu, nàng mới khôi phục một ít bình tĩnh, đứng lên.

“Chúng ta đi, đi xem nữ nhân kia một cái.” Nàng oán hận nói, nếu ả ta dám đi lên đầu mình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Hai người xuyên qua hành lang, đi ngang qua hoa viên, rốt cục chầm chậm tới tiền thính. Nhưng khi các nàng tới, trong tiền thính lại không có một bóng người.

“Người đâu? Đi đâu hết rồi?” Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm phòng khách trống trơn, ngơ ngác hỏi.

Uyển Ngữ cũng không biết làm sao, lắc đầu, nàng nào biết a.

“Vương phi, Vương phi mới đã trở về tiểu viện của mình.” Một tỳ nữ vừa dịp đi ngang qua, cung kính nói.

Cái gì? Nàng còn chưa đến, ả ta đã bỏ đi? Này, này quả thực chính là không để nàng vào mắt, muốn nàng tới gặp cũng được thôi, còn dám đi trước khi nàng đến.

Vũ Sương Nhi nghiến răng nghiến lợi, mặt mày xanh mét, trong lòng càng thêm hận Lăng Nhược Nhược.


***

Lúc này Lăng Nhược Nhược đang được Tát Hoàn dẫn nàng đi xem tiểu viện của mình. Nàng vốn đã ngồi đợi vị chính quy Vương phi kia một hồi lâu, trong lòng biết nàng ta cho dù có đến, cũng sẽ để mình chờ một đoạn thời gian. Thời gian của nàng rất quý giá nha, đâu có rảnh mà chờ nàng ta hoài! Vì thế nàng đã đứng dậy, đi xem tiểu viện của mình.

Tát Hoàn xem nàng như bảo vật, nàng nói đông, hắn không dám hướng tây, nàng muốn làm cái gì, hắn tuyệt đối đồng ý. Vì thế hai người mang theo tiểu bảo bảo cùng nhau đến tiểu viện.

“Mẹ, nơi này còn lớn chỗ chúng ta ở.” Sau khi đi thăm một vòng, bé tổng kết ra một câu.

Lăng Nhược Nhược không thể phản bác, nhưng dù sao nơi ở lớn đại không nhất định nghĩa là tốt. Một nơi ở thoải mái mới là tốt nhất. Bất quá, nàng nhìn ra Tát Hoàn xem như có lòng, đã cho trang hoàn phòng ốc rất xinh đẹp, hoa viên cũng đã tu chỉnh một phen. Ở đây không thiếu một thứ gì, hạ nhân phái tới hầu hạ cũng không ít, đủ thấy hắn coi trọng mình.

“Ngươi thích không?” Tát Hoàn hỏi.

“Tàm tạm.” Nàng tùy ý đáp một câu, dù sao nàng không xem nơi này là nhà mình, nên không sao cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận