Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Im thin thít ăn xong cơm, hắn rốt cuộc có cơ hội nói chuyện.

“Theo ta trở về đi.” Hắn vừa uống trà vừa nói.

Lăng Nhược Nhược nghiêng đầu, trở về? Buồn cười! Đó có phải là nhà nàng đâu! “Ta không quay về, chúng ta không phải đã sớm không còn quan hệ rồi sao? Ngươi việc gì cứ ép buộc mãi như vậy?”

“Ngươi một ngày là người của ta, liền cả đời đều là của ta, chết cũng là quỷ của Ninh Vương phủ ta.” Hắn lạnh nhạt nói, giọng điệu kiên định, tựa hồ thực khẳng định.

“Ngươi có tật xấu a? Cái kiểu đó của ngươi không có tác dụng với ta đâu.” Nàng không thèm đi vương phủ đi tìm chuyện bực mình đâu! Nàng cũng không phải có tật xấu, khi không đi chịu tội.

Tát Hoàn lần này không để nàng có cơ hội nói chuyện, lập tức ôm bé vào ngực đi thẳng ra ngoài, hắn cũng không tin, Lăng Nhược Nhược sẽ mặc kệ tiểu bảo bảo.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn vừa đi ra ngoài, Lăng Nhược Nhược liền tức giận đi theo sau, vừa đi vừa mắng không ngừng.

Bước lên kiệu, nàng thở phì phì giành ôm tiểu bảo bảo không nói lời nào, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.

Đến vương phủ, không ngờ có rất nhiều người đang đứng chờ.

Vũ Sương Nhi vừa thấy nàng đến, sắc mặt lập tức không tốt, vội vã cáo trạng trước mặt Tát Hoàn: “Vương gia, nàng không tuân thủ vương phủ quy củ, ngài vừa ra khỏi cửa nàng liền bỏ chạy.”

“Ta chạy thì liên quan gì đến ngươi? Ai cần ngươi lo a.” Cơn tức trong Lăng Nhược Nhược rốt cục có cớ bùng cháy, nàng giận quá không thèm để ý đến ngôn ngữ, dù sao dạo này nàng thực đã nhịn nhiều lắm.

“Ngươi, ngươi ăn nói kiểu gì đó? Vương gia, người xem nàng a, không lớn không nhỏ, rất không có giáo dưỡng.” Vũ Sương Nhi cực kì tức giận, xoay người cầu cứu Tát Hoàn.

Tát Hoàn cũng rất không thoải mái khi Lăng Nhược Nhược nói như vậy, hắn nhiều lần bị nàng cự tuyệt, lại thêm nhục mạ, tôn nghiêm nam nhân đã bị thương tổn nghiêm trọng.

“Bổn vương đã biết, bổn vương sẽ giáo huấn nàng, các ngươi đi xuống đi.” Hắn phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ lui xuống hết.

Vũ Sương Nhi không phục, nàng sốt ruột nói: “Vương gia, nàng……”

“Đi xuống đi.” Tát Hoàn lạnh lùng nói, sắc mặt cực kì khó coi.

Vũ Sương Nhi và mọi người đều sợ hết hồn, vội vàng cuống quýt cáo lui.

Lăng Nhược Nhược cũng bị giọng điệu của hắn dọa, nhịn không được ôm chặt lấy bé.

“Mẹ, phụ vương làm sao vậy?” Bé ở trong lòng nàng bất an hỏi, nhìn bọn họ có chút sợ hãi.

“Không có việc gì.” Lúc này nàng nhìn có vẻ trấn định, nhưng thật ra tim đập bùm bùm, nàng sao lại quên a, chó cùng rứt giậu, xem ra tên nam nhân kia cuối cùng đã phát hỏa.

Tát Hoàn thấy hai mẹ con nàng có chút sợ hãi, sắc mặt không khỏi nhu hòa một ít. Nói gì thì nói, là hắn đã làm chuyện có lỗi hai mẹ con nàng trước, hiện tại lại muốn đón hai người trở về, đương nhiên chẳng phải dễ dàng.

“Chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.” Cuối cùng, hắn thốt ra một câu như vậy, đối với nàng, hắn thật không nỡ xuống tay.

Lăng Nhược Nhược lúc này không dám hé răng, tựa hồ có chút khiếp đảm bộ dáng khủng bố vừa rồi của hắn, ngoan ngoãn mang tiểu bảo bảo theo hắn trở về biệt viện.

Tát Hoàn về biệt viện, cái gì cũng chưa nói, lặng lẽ về thư phòng làm công sự, chỉ còn lại hai mẹ con.

Vì không muốn giao bé cho người khác, nên nàng phải tự tay tắm cho bé, dỗ bé ngủ, xong xuôi mới rảnh lo cho bản thân. Cùng tỳ nữ đi tắm một trận thơm ngào ngạt, nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

Nàng vừa bước lên giường không bao lâu, Tát Hoàn trở lại, lập tức đi đến giường nàng.

“Ngươi tới làm gì? Còn không mau về phòng ngươi ngủ đi, ta muốn đi ngủ.” Nàng nhanh chóng nằm xuống, khẩn trương kéo kín chăn, vội vàng nói với hắn.

Tát Hoàn vừa cởi quần áo trên người, vừa đến gần nàng. “Đây là phòng của ta, ta trở về đương nhiên là muốn ngủ.” Vừa dứt lời, hắn đã tự mình cởi trống trơn, chỉ còn lại áo lót và khố.

Nàng không biết làm sao, tay chân bối rối. Trời ạ, ở kiếp trước, nàng vẫn là một xử nữ nha, đã bao giờ gặp qua tình huống thế này, có bao giờ thấy một nam nhân cởi áo tháo thắt lưng ngay trước mặt mình đâu? Bạn trai trước của nàng chỉ mới nắm tay, ôm ôm mấy cái, nhiều nhất là hôn môi, còn chuyện gì hơn nữa thì chưa có làm a!

“Ngươi, ngươi đừng lại đây, đừng tới đây a.” Nàng khẩn trương lắp bắp nói, vừa nói vừa lui, chỉ chốc lát đã lùi vào sát trong, không đường thối lui.

Thân mình cao lớn Tát Hoàn đi tới bên giường, cứ thế nằm ình xuống giường, chiếm hết một phần ba, cách nàng chỉ một cánh tay.

“Ngươi, đừng……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui