Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Không biết? Tát Nhãn bị câu trả lời này làm kinh ngạc, nàng cư nhiên không biết mình? Điều này sao có thể? Tát Nhãn đánh chết cũng không tin.

“Ngươi đã quên? Chúng ta đã từng cùng một chỗ với nhau.” Tát Nhãn vội vàng nhắc nhở, nhìn nàng có chút đăm chiêu.

Sắc mặt Lăng Nhược Nhược rất không hoà nhã, sáng sớm đã bị người ta gây sự, khiến nàng thật mất hứng. “Ta đã quên, ta cái gì cũng không nhớ, không ấn tượng, chưa thấy qua ngươi.” Chỉ là thứ người linh tinh, ai thèm quan tâm ngươi là ai, nàng bực bội nghĩ thầm.

Tát Nhãn lại kinh ngạc, nào có ai dễ quên như vậy, tốt xấu bọn họ cũng từng cùng một chỗ một đoạn thời gian, sao có thể nói quên liền quên.

“Ngươi cố ý.” Hắn khẳng định nói.

“Ai cần ngươi lo, ta nói không biết ngươi chính là không biết ngươi, ngươi làm gì được ta?” Lăng Nhược Nhược châm chọc nói, dù sao nàng thật sự không biết hắn.


Tát Nhãn lúc này đã thích ứng tính tình của nàng, đáy lòng có chút nghi hoặc, nàng trước kia không phải như thế, hiện tại cứ như đã hoàn toàn biến thành một người khác.

“Vậy thì, có cần ta giúp ngươi khôi phục trí nhớ không?” Hắn tà tà cười, đi từng bước một hướng về chỗ nàng.

Lăng Nhược Nhược thần kinh phản ứng có chút trì độn, căn bản không thấy hắn, càng không cảm giác nguy cơ đang nhích lại từng bước một đến gần mình, nàng chỉ lo khinh thường hắn.

Đến khi nàng phát hiện khóe môi Tát Nhãn nhếch lên tà ác tươi cười, thì đã quá muộn.

Hai cánh tay mạnh mẽ nắm chặt hai tay nàng, khuôn mặt anh tuấn soái khí chậm rãi cúi xuống, hết thảy đều trở tay không kịp.

Nàng bị kẻ khác cường hôn, lại là đường đường tam hoàng tử, đệ đệ ruột của chồng trước, Tam Vương gia Tát Nhãn.

Nàng trợn trắng mắt, muốn phản kháng lại không phản kháng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chiếm lấy môi đỏ mọng của mình.

Tát Nhãn vừa hôn nàng, liền giống như ma ám. Càng hôn càng cảm thấy tốt đẹp, càng hôn càng thích, cư nhiên quên mất thời gian, và cả người trong lòng đang giãy dụa.

Lăng Nhược Nhược bị thiếu dưỡng khí nha, nàng bị người ta bắt ép nhét vào trong ngực, không thể động, chỉ có thể nhận, cảm giác nam nhân đầu lưỡi, ồ ồ nam tính hơi thở và nội tiết tố đang lên men trong không khí.


Tên khốn, khốn khiếp, sắc lang, tiểu nhân……, miệng không thể nói, tay không thể động, nàng chỉ có thể lớn tiếng mắng trong lòng, đem đủ thứ kiểu mắng chửi mình biết lấy ra xài hết.

Không biết qua bao lâu, Tát Nhãn mới lưu luyến buông nàng nàng, cho nàng có chút không gian để thở dốc, nhưng vẫn như cũ lưu luyến nhìn chằm chằm môi nàng, phát hiện trước kia không tốt đẹp bằng hiện tại, thật khiến người ta không muốn buông tay.

“Chát.”

“Ngươi, khốn kiếp.” Lăng Nhược Nhược sau khi lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi liền tát vang dội một cái, nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn hắn.

Tát Nhãn bụm mặt, không dám tin nhìn chằm chằm nàng. Nàng cư nhiên dám đánh mình? Cư nhiên…… hắn nổi giận.

“Ngươi dám đánh bổn vương gia? To gan thật.” Hắn tức giận đến mặt mày xanh mét, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay phải lên, chuẩn bị đánh lại nàng.

Lăng Nhược Nhược hiểu ngay là hắn muốn đánh mình, liền quyết định liều một phen, lưng thẳng ngực ưỡn cao, bộ dạng sẵn sàng anh dũng hy sinh, trợn mắt trừng lại.


Bởi vì bộ dáng của nàng, tay hắn cứ như vậy lung túng giơ giữa không trung, đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải, không biết nên làm thế nào.

“Tốt, tốt lắm.” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, nữ nhân này càng ngày càng có hương vị, càng ngày càng thú vị, hoàn toàn khiến hắn thích thú.

“Ta đương nhiên tốt.” Nàng lạnh lùng nói, mạnh miệng nói cứng, trong lòng cực kì khinh bỉ hắn, thứ nam nhân lại đi đánh nữ nhân thì có thể tốt ở chỗ nào.

Tát Nhãn không giận còn cười, “Ha ha ha……, thú vị, phi thường thú vị. Cho dù ngươi là nữ nhân của nhị ca, ta cũng muốn đoạt về.”

Gì? Lăng Nhược Nhược bị câu nói của hắn dọa suýt té ngã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận