Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

“Các ngươi nói cái gì, nàng mất tích?” Tát Hoàn ở trong vương phủ chờ trái chờ phải, chờ đến hai canh giờ vẫn không thấy nàng trở về, liền không chút nghĩ ngợi lên đường tìm người, mới vừa đi tới cửa, lập tức nhìn thấy xa phu đang chạy tới.

Xa phu thất kinh nói: “Vương gia, tiểu nhân đánh xe đến Hoa Tụ Lâu, Vương phi vừa đi vào, tiểu nhân, tiểu nhân liền bị đánh bất tỉnh, sau đó tiểu nhân được tiểu nhị trong Hoa Tụ Lâu phát hiện đánh thức, nhưng là xe ngựa đã không thấy, Vương phi và hai vị cô nương cũng mất tích, tiểu nhân liền chạy vội trở về báo cáo Vương gia.” Hắn bất an một luôn hơi, thiếu chút nữa đứng không vững.

Tát Hoàn nguy hiểm nheo hai mắt lại, nghi ngờ nhìn xa phu. Cư nhiên dám ở trong kinh thành bắt người, không coi hắn vào đâu, dám cướp đi người của hắn, lá gan của bọn người đó thật quá lớn.

“Đi, đến Hoa Tụ Lâu.” Hắn hét lớn một tiếng, nhảy lên con ngựa vừa đến dắt tới, xoay người lập tức phóng đến hoa phố, sau lưng là một đám quan binh chạy theo.

Một đoàn người chạy như điên đến Hoa Tụ Lâu, làm người hai bên đường cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, có chút tránh né không kịp, bàn tán khắp nơi.


Rất nhanh đến Hoa Tụ Lâu, không chờ ngựa dừng lại, Tát Hoàn liền phi thân xuống, chạy vội vào bên trong. “Hoa mụ mụ, Hoa mụ mụ.” Người còn chưa vào, thanh âm liền tới trước.

Hoa mụ mụ đang tiếp đón khách nhân, cười cười đùa giỡn, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên nghe có người kêu to tên của mình, liền cười làm lành, nói một tiếng thật có lỗi với khách, rồi vội đi đến hướng thanh âm kia.

“Đến đây, đến đây, là vị đại gia nào a.” Nàng vừa trả lời vừa lắc mông chậm rãi đi đến, tay vẫy vẫy khăn, mặt mày đầy tươi cười.

Tát Hoàn vọt vào trong vừa thấy nàng, lập tức chạy lại giữ chặt nàng, nổi giận đùng đùng nói: “Nhược Nhi đâu, nàng không phải vừa đến chỗ ngươi sao? Nàng đâu? Rốt cuộc nàng ở đâu?”

Hoa mụ mụ bị cơn tức của Tát Hoàn làm cho hoảng hốt, đầu trống rỗng, mãi đến khi bị hắn nắm đến phát đau, mới phục hồi tinh thần lại, “Ninh Vương gia, tiểu thư không phải đã trở về rồi sao? Nàng đã về từ hai canh giờ trước, đã không còn ở đây a.” Nàng vội vàng nói.

Đã trở về? Cơn tức của Tát Hoàn càng lớn hơn nữa, hắn giận dữ hét: “Ta không thấy nàng, mất tích, chỉ có xa phu trở lại, cả hai tỳ nữ đi cùng cũng mất tích. Ta hỏi ngươi, nàng không phải êm đẹp bàn bạc gì đó ở chỗ ngươi sao? Tại sao lại không tìm thấy nàng.” Hắn hỏi giống như muốn đánh chết nàng.

Hoa mụ mụ vừa nghe Lăng Nhược Nhược mất tích, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, nhưng nàng coi như là một người nhiều kinh nghiệm thương trường, từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, lập tức bình tĩnh, vội vàng nói: “Vương gia, ta quả thật đã đưa tiểu thư lên xe ngựa, về phần có phải là mã phu của vương phủ không thì ta không biết. Bất quá, Vương gia, gần đây ta biết có hai nhóm người quan phủ đang đi tìm tiểu thư, còn luôn canh giữ tại chỗ này, không biết là loại người nào. Trước khi tiểu thư rời đi, ta từng nói chuyện này cho tiểu thư nghe.” Nàng vội vàng kể hết mọi chuyện cho hắn, nếu nàng biết Lăng Nhược Nhược sẽ xảy ra chuyện, chết sống gì nàng cũng sẽ không để tiểu thư rời đi Hoa Tụ Lâu a.

Tát Hoàn nghe vậy, sửng sốt một hồi lâu, người quan phủ? Hắn đường đường là một Ninh Vương gia, cư nhiên còn bị người trong nhà điều tra?


“Ngươi có biết là loại người nào không? Bộ dáng, diện mạo ra sao? Mặc quần áo gì?” Hắn chất vấn một tràng, mong có thể tìm ra một ít manh mối.

Hoa mụ mụ bình tĩnh nghĩ nghĩ, rồi lần lượt miêu tả đại khái quần áo, bộ dáng của hai nhóm người kia, cũng may là vì mở kỹ viện, nên đối với những đặc điểm diện mạo, nàng luôn quan sát thập phần tỉ mỉ. Cuối cùng mới nói: “Ta vừa thấy là biết ngay là người quan phủ, vốn cứ nghĩ là người của Ninh Vương gia ngài, sau mới biết tiểu thư đã ở trong vương phủ, nên đoán là không phải người của ngài.”

Tát Hoàn nghe xong Hoa mụ mụ nói, lập tức biết ngay hai nhóm người quan phủ nọ là của ai. Nếu hắn không đoán sai, một nhóm là của vương huynh hắn, đương kim hoàng đế, Tát Phong, nhóm kia là của vương đệ hắn, Tam Vương gia, Tát Nhãn.

“Đi.” Hắn ném Hoa mụ mụ, lập tức chạy ra cửa, triệu tập nhân mã chạy đến phủ của Tát Nhãn. Hiện tại hắn cảm thấy người rất có khả năng đã bị Tát Nhãn bắt đi, bởi vì tên này hôm qua mới tới, còn suýt nữa thì gây chuyện.

***


“Vương gia, Vương gia, không tốt, rất không tốt.” Quản gia của Tát Nhãn rối rắm chạy vọt vào thư phòng, gần như hét lên với Tát Nhãn đang ngồi đọc sách.

Tát Nhãn đang đọc sách mê mẩn, đột nhiên bị làm giật mình, trong lòng thập phần hờn giận: “Là bổn vương vương phủ bọ đốt cháy? Hay loạn đảng xông vào? Hoảng cái gì? Phát sinh chuyện gì, nói mau.”

Tổng quản bị hắn rống như vậy, cuối cùng trấn định xuống, lau lau mồ hôi trên trán, sốt ruột nói: “Nhị vương gia đang tiến lại đây, nổi giận đùng đùng, không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương gia mau đi xem một chút đi.” Hắn từ rất xa đã thu được tin tức, liền kích động chạy vào bẩm báo.

“Để bổn vương đi xem.” Hắn buông cuốn sách trong tay, đứng dậy hướng ra đại sảnh.

Tổng quản một tấc không rời đi sát theo sau, trái tim như bị treo lơ lửng, đây chính là huynh đệ ruột a, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì, bằng không biết ăn nói thế nào với Thái Hậu a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận