Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

“Tiểu thư.”

Lão nhân nhận ra nàng, như vậy nàng quả thật là người của Lăng phủ này.

“Lão bá.” Lăng Nhược Nhược xả ra một cái tươi cười chân thành, nhẹ giọng kêu lên.

Lão nhân nghe nàng xưng hô như vậy, sững sờ nhìn nàng hồi lâu, “Tiểu thư, ta là Phương bá, ngài không nhớ õ lão nô sao?” Hắn run run nói, biểu tình có chút không tin.

Nếu Lăng Nhược Nhược biết lão là ai, nàng sẽ không phải cẩn trọng như vậy, nàng cười cười nói: “Phương bá, ta mất trí nhớ, không nhớ được chuyện trước kia.” Được rồi, đây hẳn là cách giải thích và che dấu tốt nhất đi.

Phương bá nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, năm gần đây nghe được vài tin đồn về tiểu thư, phỏng chừng là thật. “Tiểu thư, mạng ngươi thực khổ a.” Phương bá đột nhiên nói, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.

“Phương bá, ta không sao, ta muốn gặp cha.” Lăng Nhược Nhược thực thích lão nhân trước mắt, nghe lão nói mấy câu, nàng biết lão là thực quan tâm nàng, hơn nữa con người lão rất thiện lương.


“Tiểu thư, lão gia… chỉ sợ sẽ không chịu gặp ngài.” Phương bá vừa nghe nàng tới tìm Thái Phó, trên mặt liền lộ ra khó xử.

Lăng Nhược Nhược kỳ thật không muốn làm khó lão nhân gia trước mắt, nhưng nàng đến không phải để nhận sai, nàng chính là đi tìm chân tướng, hơn nữa, cha và con gái làm sao có cừu oán a.

“Phương bá, ta có việc tìm cha ta, hôm nay nhất định phải gặp được ông ấy.” Nàng kiên định nói, bước qua lão, tiến vào trong phủ.

Phương bá vừa thấy nàng đi vào phủ, lập tức sốt ruột đi theo sau lo lắng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, ngài chớ chọc giận lão gia, thân thể lão gia không tốt, tiểu thư……”

“Cha, cha……” Lăng Nhược Nhược xông vào cửa, vừa đi đến tiền sảnh vừa kêu to.

Đột nhiên, tiền thính xuất hiện vài người, người đi đầy chính là cha của Lăng Nhược Nhược cha, vị Thái phó trước kia của hoàng gia.

Thái Phó, nói cách khác, cha của bản tôn Lăng Nhược Nhược đã xuất hiện, ánh mắt phức tạp nhìn nữ nhi, phẫn nộ bùng ra.

“Ngươi tới làm gì? Đừng gọi ta là cha, ta sớm đã không phải là cha ngươi, ta Lăng Sơn không có thứ con gái không biết xấu hổ như ngươi.” Lăng Sơn phẫn nộ gầm lên, tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Lăng Nhược Nhược gắt gao nhìn chằm chằm lão nhân trước mắt, nguyên lai ông chính là cha của nàng. “Cha, mặc kệ ngài có nhận ta hay không, đều thay đổi được sự thât là ngài đã sinh ra ta. Hôm nay, ta đến không phải để chọc giận ngài, lại càng không muốn cùng ngài cãi nhau. Ta đến, là muốn biết chuyện năm đó, ta mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ nổi.” Dù gì thì gì, nàng cũng là con gái ruột của ông a, nàng động tình nói.

Sắc mặt Lăng Sơn xám xịt, rất không tốt, bởi vì nàng nói đúng, trên người nàng chảy dòng máu của ông, dù ông không thừa nhận, thì đây vẫn là sự thật. “Không nhớ rõ càng tốt, ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi.” Hắn hướng nàng phất phất tay, đuổi người.

“Kỳ thật ta cũng không muốn đến gặp ngài, bởi vì ngài không phải cha ruột của ta, cha ruột của ta sẽ không đối xử với ta như vậy.” Nàng quyết định nói một câu kinh thiên động địa, không sợ người nghe hộc máu chết. Đã quyết định đến đây, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha, dù có đi cũng phải đem chân tướng mang đi.

Cái gì? Lăng Sơn nghe vậy, tức giận đến thân thể run lên. Nói ông không nhận nàng, còn nghe được, nhưng chính nàng lại nói ra như vậy, ông, ông tức chết rồi.


“Nghiệp chướng, ngươi còn có mặt mũi nói như vậy đến, ngươi……” Lăng Sơn tức đến nói không được nữa, biểu tình cực độ khó coi.

“Lão gia……” Phương bá lập tức tiến lên đỡ lấy ông, chờ ông thở một hơi, mới thật cẩn thận nói: “Lão gia, tiểu thư biết sai rồi, nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, đã qua nhiều năm như vậy, ngài hãy tha thứ nàng đi, nếu ngài không tha thứ nàng, cũng phải xem nàng trở về có phải có chuyện gì không a.”

Lăng Sơn nhìn thoáng qua Phương bá, người hầu cận trung thành và tận tâm của mình, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên định của Lăng Nhược Nhược. Thật lâu sau, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.” Nói xong, đi về hướng thư phòng.

“Tiểu thư.” Phương bá thấy thế, vội vàng gọi Lăng Nhược Nhược lúc này còn đứng sững sờ.

Lăng Sơn đột nhiên chuyển biến làm nàng trở tay không kịp, sửng sốt một chút, nghe Phương bá nhắc nhở liền vội vàng đi theo sau.

Chốc lát sau, ba người vào thư phòng, Phương bá rót trà cho hai người, ôm nỗi lo lắng chồng chất rời khỏi thư phòng, lưu lại cha và con gái.

“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Lăng Sơn ngồi xuống, nhìn nàng nghiêm khắc nói.

Lăng Nhược Nhược cũng không sợ hắn, đặt mông ngồi xuống ghế, nhàn nhã nói: “Không cần nghiêm khắc với ta như vậy, ta không phải con gái của ngài. Ngài trước đừng nóng giận, hãy nghe ta nói xong đã.” Thấy ông lại có dấu hiệu tức giận, nàng vội vàng khuyên nhủ.


Lăng Sơn hít thật sâu mấy hơi, rốt cục ép được cơn tức xuống. “Tiếp tục.” Ông uy nghiêm nói.

“Ta không phải con gái của ngài, chân chính Lăng Nhược Nhược đã chết, ta là Quỷ Hồn bám vào thân thể nàng. Không, phải nói là hồn phách của một người khác. Đừng sợ, đừng kinh ngạc, đây là sự thật. Ta không biết chuyện trước kia của các ngươi, ta không phải mất trí nhớ, mà là ta thật sự không phải Lăng Nhược Nhược, con gái của ngài.” Nàng nói một hơi, vội uống một ngụm trà, ngồi chờ lão nhân trước mắt chậm rãi tiêu hóa tin tức.

Không phải con gái của ông? Là hồn phách của một người khác?

Đầu Lăng Sơn đột nhiên đình chỉ hoạt động. Ông suy nghĩ thật lâu thật lâu, tự ngẫm cũng rất lâu rất lâu, rốt cục hai mắt có phản ứng, hai dòng nước mắt từ đôi mắt có chút đục ngầu vì tuổi già lặng yên rơi xuống.

Lăng Nhược Nhược thấy vậy, trong lòng đột nhiên khổ sở, hổ độc không thực tử, cha mẹ có nhẫn tâm thế nào cũng luyến tiếc con gái của mình, huống chi còn là ruột rà máu mủ.

“Ngươi tới, là vì chuyện Hoàng Thượng và nhị vị Vương gia dây dưa ngươi đi.” Thật lâu sau, Lăng Sơn rốt cục bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói.

Lăng Nhược Nhược nghe hắn thình lình nói như vậy, kìm lòng không đậu gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận