Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Tìm kiếm trong kho hàng và ba lô không biết bao nhiêu lần, nếu không phải là đại thần chắc chắn có, nếu không đủ quý trọng, làm sao không thể tìm được một vật có thể tặng đáp lễ cho đại thần chứ, a, khó quá, không phải chỉ là tặng quà đáp lễ thôi sao, tại sao lại khó khăn như vậy chứ! Nếu trong thực tế thì cô sẽ tặng não bạch kim, không phải nói đáp lễ sẽ tặng não bạch kim thôi sao, dễ dàng hơn nhiều, thậm chí cũng tiết kiệm được thời gian.

Nếu Hạ Thiên Vũ thật sự tặng não bạch kim thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì! 

"Đại thần" run run rẩy rẩy mở ra kênh nói chuyện riêng, và chờ đợi đại thần đáp lại.

Nhìn thấy Quân Mạc Vũ nói chuyện riêng, trong vòng một phút đại thần đã gởi một câu trả lời, chỉ là nhìn thấy câu nói kia, vốn là lông mày đã buông lỏng hơi nhíu lên: "Hả?" 

Nhìn thấy đại thần trả lời, Hạ Thiên Vũ vừa vui mừng lại lo lắng, đang muốn đánh chữ, kết quả tiếp theo đại thần lại gởi đến một câu nữa.

"Gọi anh là gì? ( nhíu mày)"

Hạ Thiên Vũ nhìn hai câu này, trong lòng mơ hồ cảm thấy có một áp lực mờ nhạt, may mà đại thần tách ra hai câu, nếu hai câu này kết hợp với nhau, trong lòng Hạ Thiên Vủ cảm thấy áp lực hơn. 

Trong lòng càng thêm run rẩy, này, đại thần có ý gì chứ! Tôi nên gọi anh là gì? Đại thần không phải là đại thần sao?

"Cái đó, tôi ••• phải gọi gì?" Nói ra những lời này Hạ Thiên Vũ cảm thấy mình đang tìm cách chết sớm,  nhưng thật sự không biết phải gọi đại thần phải là gì mà!

"Em •••" Đại thần nhìn Mạc Quân Vũ trả lời, bỗng nhiên trong lòng có một ngọn lửa không tên, cô vợ nhỏ của mình ngốc nghếch hay là muốn trêu chọc mình đây? Chuyện này lại muốn anh phải nhắc nhở.

Nếu lúc này Hạ Thiên Vũ ở bên cạnh đại thần chắc chắn nhất định phải gặp họa, chỉ là lúc này Hạ Thiên Vũ không có ở đây, hơn nữa hôm nay mới vừa kết hôn, đại thần suy nghĩ một chút hay là thôi đi, từ từ dạy.


"Hôm nay chúng ta kết hôn, cho nên em biết phải gọi anh là gì, đúng không?"

Hạ Thiên Vũ nghe đại thần nhắc nhở rõ ràng như vậy, nếu không biết gọi là gì thì người đó chính là một kẻ ngốc.

"Nhưng, anh vốn chính là đại thần nha!" Tính toán tranh thủ phúc lợi cho mình, thế nào cũng không thể bị đại thần nắm trong lòng bàn tay, hơn nữa mình vẫn có chút không tự nhiên cho lắm.

"Bà xã, nhớ là từ hôm nay trở đi gọi đại thần chỉ là một bản sao vô dụng mà thôi, đã có một người lớn thay thế rồi. ( mỉm cười)"

Cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của đại thần, Hạ Thiên Vũ cảm cảm thấy đây là một hoa hồng có gai, xem ra nếu mà hôm nay không thuận theo ý của đại thần, dường như chính mình sẽ chết rất thê thảm! Trong lòng càng thêm run rẩy, hôm nay mình tìm đến đại thần có thể chính là một sai lầm hay không đây, lại nhớ tới chuyện mình muốn nói, Hạ Thiên Vũ không thể làm gì khác hơn là chịu thua.

"Lão công" công, một chữ cuối cùng Hạ Thiên Vũ chỉ dám hét trong lòng, nếu thật sự hét to, rất có thể đại thần sẽ hỏa tốc tìm cô tính sổ! 

Hừ, Lão Công Công, để cho anh giày vò tôi!

Nghĩ như vậy nhất thời trong lòng không còn tức giận như vừa rồi, cả người cũng thoải mái hơn.

"( Gật đầu)" Hài lòng lấy được lời mình muốn nghe.

Đối với nét mặt của đại thần, trong lòng Hạ Thiên Vũ mỉm cười xấu xa, chỉ là phải nhìn Hoan Hoan bên cạnh, cho nên cô liên tục nén tiếng cười, không thể hù dọa Hoan Hoan được.

"Ông xã, anh tặng sính lễ cho em, em không phải nên tặng quà đáp lễ cho anh à?"

"Em muốn tặng?"

Nhìn thấy một câu đúng ba chữ, Hạ Thiên Vũ thật sự muốn nói, là muốn tặng, nhưng có thể tặng vật gì mà anh không có đây! 

"Tiền!”

Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ trả lời như vậy, điều này rõ ràng chính là vì suy nghĩ khó xử, nhưng mà nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình vừa rồi dáng vẻ ngoan như vậy nên tâm tình hết sức vui vẻ, cũng không muốn làm chuyện gì khó đối với cho cô, hơn nữa mình muốn cái gì cũng không cần cô tặng.

"Không cần, chồng em cái gì cũng có." 

"•••••••" nghe giọng điệu, khiến Hạ Thiên Vũ rõ ràng cảm thấy đại thần đang kiêu ngạo.

"Dạ dạ, cái gì ông xã cũng có, ông xã là đại thần! Dĩ nhiên cái gì cũng có." Thuận tiện  nịnh nọt, được rồi Hạ Thiên Vũ nhìn đại thần kiêu ngạo có chút đồng ý rồi, vì vậy hai bên tâm tình cũng vui vẻ, và đây là lần đầu tiên từ trước tới nay.


"Nếu không cần, thời gian cũng không sớm, tôi thoát trước đây!” 

"Ừ" đại thần sảng khoái đồng ý, hôm nay tâm tình rất tốt, nhất định là bởi vì kết hôn, nếu là kết hôn thật sự thì khẳng định tâm tình của anh còn tốt hơn so với bây giờ, chỉ là lúc này không thể gấp, qua ít ngày nữa là có thể nhìn thấy bà xã.

Hạ Thiên Vũ thoát khỏi trò chơi, đã nhìn thấy Hoan Hoan vẫn còn ngồi mân mê đồ vật ở bên kia, cũng không có chú ý khi cô đến gần.

"Hoan Hoan khuya lắm rồi, đi ngủ thôi!"

"A, lập tức đi ngủ đây."

Nghe cô gọi như vậy, dọa Hoan Hoan giật mình nên vội vàng giấu vật gì đó trong tay, vốn là cô cũng không có đặc biệt chú ý, nhưng lúc này hành động Hoan Hoan rất khác thường, cho nên cô thật sự cô nổi lên lòng tò mò, có chút hối hận mới vừa rồi tại sao không ở sau lưng Hoan Hoan nhìn một chút rồi mới lên tiếng chứ, được rồi! Chuyện này là sai.

"Hoan Hoan, con giấu cái gì đó, nói với mẹ đi." Đi tới trước mặt Hoan Hoan, có ý định nhìn về phía sau xem.

"Mẹ ơi, buồn ngủ quá à, chúng ta đi ngủ đi!" Hoan Hoan ngáp một cái, tay nhỏ bé mềm mại dụi dụi mắt, dáng vẻ như muốn ngủ, chỉ là Hạ Thiên Vũ không có chú ý tới một con mắt mở ra cẩn thận nhìn Hạ Thiên Vũ đang làm gì.

"Trước cũng không thấy con kêu ngủ, nói đi, giấu ‘bí mật gì không thể nói’?" Buông tha đi tìm, muốn trước mắt cô bé giao phó chi tiết ra ngoài, chỉ tiếc Hoan Hoan cũng biết chiêu nói sang chuyện khác.

"Không có, mẹ vừa nhắc đến, con thật sự buồn ngủ, mẹ không muốn con ngủ à?" Tay nhỏ bé  duỗi về phía sau, bắt được mới vừa rồi mình loay hoay gì đó.

"Thật sao?" Hoài nghi nhìn Hoan Hoan, khiến Hoan Hoan cảm thấy bí mật của mình sắp lộ. 

"Vậy đi ngủ đi, mặc dù ngày mai không đi học, nhưng cũng nên ngủ sớm một chút."

"Dạ, dạ biết rõ." Hoan Hoan dùng sức gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng chạy về phòng.


Hạ Thiên Vũ nhìn tờ giấy trắng trong tay Hoan Hoan, thiệt là Hoan Hoan cũng bắt đầu có bí mật, có chút tức giận, nhưng trên mặt của cô lại mang theo nụ cười, thu dọn đồ, mình cũng rời đi phòng khách, trở về phòng ngủ.

Hoan Hoan đóng cửa lại, ngăn mẹ ở bên ngoài, tay nhỏ bé vỗ vỗ trước ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hô, may quá, mẹ không có cố chấp muốn xem, thiếu chút nữa đã bị phát hiện, nguy hiểm thật, lúc mẹ xuất hiện thật sự không có tiếng động.

Thật ra thì đó là bởi vì cô quá nhập tâm, không thể nào Hạ Thiên Vũ thật sự xuất hiện không có tiếng động được.

Trong tay Hoan Hoan là một tờ giấy, nhưng trên giấy dán chính là tấm ảnh người đàn ông đẹp trai, cả người đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt mỉm cười dịu dàng, mang theo vô hạn sự thân thiết, mặc trên người quần áo thể thao, sau lưng cảnh tượng hiển nhiên là chụp trong công viên, bên cạnh còn viết:

Đẹp trai 8 điểm

Dịu dàng 9 điểm

Cao lớn 7 điểm

Có tiền không biết

••••••

"Thầy giáo chính là thầy rồi, cuối cùng Hoan Hoan sắp có ba, ha ha, đúng rồi mới vừa chạy trốn nên quên nói về thấy giáo với mẹ, mình thật sự ngốc nghếch." Nói xong, tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm gõ đầu mình một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận