Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

"Mẹ, con muốn ngồi ở phía bên kia."

"Hoan Hoan, chọn chỗ ngồi đặc biệt à?” Buồn cười nhìn Hoan Hoan không muốn ngồi giữa mình và thầy giáo Đinh, làm sao Hạ Thiên Vũ có thể lại không biết con bé này đang suy nghĩ gì, chẳng qua là mấy ngày gần đây, con bé này thật sự biết lợi dụng cơ hội nha!

"Dĩ nhiên rồi, nói không chừng ngồi như vậy con mới sẽ không sợ nha! Thầy giáo Đinh, thầy nói có đúng hay không!" Hoan Hoan nhìn về phía Đinh Doãn Dịch nháy mắt, tỏ  ý muốn phối hợp mình.

"Ừ, Hoan Hoan nói rất đúng, như vậy mới có thể mang lại sức mạnh cho Hoan." Đinh Doãn Dị rất cho Hoan Hoan mặt mũi, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười đối ý nghĩ của cô bé này.

"Xem đi, mẹ ơi, thầy giáo Đinh nói con nói đúng mà." Hoan Hoan khoe khoang nhìn Hạ Thiên Vũ.

"Được rồi, Hoan Hoan nói gì cũng đúng hết, hôm nay ngày quốc tế thiếu nhi Hoan Hoan là lớn nhất, được chưa!" Không có vạch trần tâm tư nhỏ Hoan Hoan, Hạ Thiên Vũ cũng không cảm thấy Hoan Hoan có thể giở trò gì, cho dù có ngồi gần thì có thể như thế nào đây?

Hạ Thiên Vũ đổi chỗ với Hoan Hoan, thời gian tàu lượn khởi động cũng không còn nhiều, sau đó rất nhanh vang lên âm thanh máy móc khỏi động, nhắc nhở mọi người tàu lượn bắt đầu chuyển động, Hoan Hoan len lén nhìn mẹ mình và Đinh Doãn Dị, trong lòng là rất mong đợi hai người có thể phát triển ra chút gì, chỉ là nhìn dáng vẻ hai người vẫn là không có tình cảm mãnh liệt, trong lòng có chút thất vọng.

Không có việc gì không có việc gì, đợi chuyển động, mẹ nhất định sẽ rất sợ, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất cho thầy giáo Đinh phát huy, hì hì, mình thật sự là thông minh nha, đến lúc đó ba mới nhất sẽ định cho mình phần thưởng.

"Hoan Hoan ngồi xuống, không nên lộn xộn." Hạ Thiên Vũ thấy Hoan Hoan vẫn còn lộn xộn, không khỏi lên tiếng cảnh cáo, thuận tiện giúp Hoan Hoan kiểm tra dây nịt an toàn buộc lại có tốt hay không.

"Được, được." Hoan Hoan rất nghe lời, chỉ là trong đầu nhỏ một phút cũng không có ngừng suy nghĩ.

Đinh Doãn Dịch nhìn dáng vẻ quan tâm của Hạ Thiên Vũ, cho nên đã thay đổi cách nhìn trướ đó khi thấy Hạ Thiên Vũ thật sự quan tâm đến Hoan Hoan, nếu Hạ Thiên Vũ không quan tâm đứa bé, thì làm sao có thể sẽ cẩn thận kiểm tra dây nịt an toàn có buộc lại hay không lần nữa, nhìn hành động này cũng không giống như làm bộ, lại nghĩ đến trước đó hình như Hoan Hoan đã từng nói thật ra thì con bé không phải là con ruột của Hạ Thiên Vũ, lúc nghe được Đinh Doãn Dịch còn nghĩ rằng đứa bé này nói lung tung, bây giờ khi nhìn đến Hạ Thiên Vũ, Đinh Doãn Dị mới tin tưởng thật sự có chuyện này.

Cô gái này rốt cuộc là người như thế nào, dù là bạn thân đi nữa cũng không thể giúp đỡ người khác nuôi đứa bé như thế, thế nhưng cô gái này lại làm được, hơn nữa nhìn cô hình như rất quan tâm Hoan Hoan, không hề giống dáng vẻ của người diễn trò. 

Trong lúc Đinh Doãn Dị suy tư, tàu lượn đã bắt đầu chuyển động, Đinh Doãn Dị rất ít khi ngồi tàu lượn, bởi vì tốc độ này khi nào cũng có cảm giác ngã xuống rất là kích thích.

Một tay Đinh Doãn Dị nắm thật chặt tay vịn, trong lòng không tự chủ muốn nhìn vẻ mặt Hạ Thiên Vũ có phải thật sự quan tâm Hoan Hoan hay không, cho nên anh quay đầu nhìn Hạ Thiên Vũ, lại nhìn thấy dáng vẻ cô không có bất kỳ một chút sợ hãi nào, chỉ là lo lắng nhìn Hoan Hoan bên cạnh, nghi ngờ nhìn về phía Hoan Hoan, cũng không nhìn thấy Hoan Hoan có gì khác thường!

Chỉ là ngay sau đó Đinh Doãn Dị nhìn ra được ánh mắt của Hoan Hoan nhìn phía trước mặt, không có kêu lên cũng không có vẻ mặt sợ hãi, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Chỉ cần quan sát một chút, trở lại bến tàu lượn hơi xa một chút, sau đó tốc độ tàu lượn từ từ hạ xuống.

Hạ Thiên Vũ nhanh chóng cởi dây nịt an toàn ra, sau đó cởi dây nịt an toàn Hoan Hoan:  "Hoan Hoan, không sao chứ!"

Cũng không quan tâm đến Đinh Doãn Dị, Hạ Thiên Vũ dắt Hoan Hoan đi đến nơi bên cạnh tàu lượn nghỉ ngơi, đôi tay không ngừng xoa nhẹ lưng Hoan Hoan, để xoa dịu sự sợ hãi của Hoan Hoan, một lúc sau Hoan Hoan cũng không nói gì.

"Không có việc gì, mẹ, tàu lượn thật là khủng khiếp, sau này Hoan Hoan không bao giờ ngồi nữa." Trong giọng của Hoan Hoan còn mang theo một chút tiếng khóc, cô bé lại nghĩ đến dáng vẻ của mấy đứa bé khác yêu thích tàu lượn như vậy, tại sao khi mình ngồi thế nhưng khó chịu như vậy, vùi ở trong ngực Hạ Thiên Vũ, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này Đinh Doãn Dị mới phát hiện ra Hoan Hoan quả nhiên không thoải mái, người hiểu Hoan Hoan nhất chính là Hạ Thiên Vũ, ngay cả ở phía trên tàu lượn Hạ Thiên Vũ phát hiện Hoan Hoan không thoải mái trước nhất, điểm này không thể không khiến Đinh Doãn Dị biết được Hạ Thiên Vũ rất yêu Hoan Hoan, cũng không thể so với với mình, thật không nghĩ tới trước đó vì sao mình lại nhận xét bừa bãi về Hạ Thiên Vũ không quan tâm đến Hoan Hoan như vậy!

"Mẹ, chúng ta tiếp tục đi chơi đi!" Bị sợ một lần, bình tĩnh ngồi lại Hoan Hoan mới phát hiện người nên sợ hãi thì không sợ, ngược lại mình bị hù sợ, quá mất mặt nha!

Hoan Hoan vậy mà nhát gan hơn mẹ đấy, hu hu hu, không sống được nữa rồi!

"Hoan Hoan, nếu không lần sau trở lại chơi đi!" Đinh Doãn Dị không đành lòng mở miệng đề nghị, nhìn dáng vẻ Hoan Hoan vẫn còn muốn tác hợp mình với Hạ Thiên Vũ, thật là, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Hạ Thiên Vũ.

Hạ Thiên Vũ lấy nước trong túi xách ra cẩn thận đút cho Hoan Hoan: "Hoan Hoan, thầy giáo Đinh nói rất đúng, lúc nào chơi cũng được, hôm nay hay là thôi đi, con xem hôm nay ngày quốc tế thiếu nhi mỗi lần chơi chúng ta đều phải xếp hàng thật lâu nha! Chẳng lẽ Hoan Hoan muốn lãng phí thời gian xếp hàng phía trên sao?"

Đúng thế, khi xếp hàng cô rất là khó chịu, hơn nữa đầu còn có chút đau, nếu lại chơi tiếp, mạng nhỏ Hoan Hoan không chuẩn thật muốn chơi xong rồi.

"Này ••• vâng, chỉ là chúng ta nói hay lắm, sau này nhất định phải đi ra ngoài chơi lần nữa, không thể nói rồi không giữ lời, ngoéo tay đi." Có thể lý do là bị sợ, lúc Hoan Hoan nói thì cũng không có vui vẻ như trước, bây giờ Đinh Doãn Dị và Hạ Thiên Vũ chỉ muốn đưa Hoan Hoan về nhanh lên một chút, cho nên rất là sảng khoái đồng ý yêu cầu của Hoan Hoan, ngoéo tay với Hoan Hoan.

"Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được phép thay đổi!" Hoan Hoan lần lượt ngoéo tay của hai người xong, lúc này mới chịu bỏ qua.

"Tốt lắm, Hoan Hoan và mẹ em về nhà đi, thầy giáo cũng về nhà đây!"

"Không được, thầy giáo không tiễn Hoan Hoan và mẹ về nhà sao?" Nghe được thầy giáo Đinh phải đi, Hoan Hoan vẫn còn có chút không thuận theo, mặc dù đã tranh thủ đến thời gian hai người gặp lại sau này, nhưng có thể nhiều một chút, không thể không dùng cơ hội tốt như vậy. 

"Hoan Hoan, chúng ta lái xe tới, một mình thầy giáo đi bộ đến, nếu thầy giáo đi theo chúng ta về nhà, thì làm sao thầy giáo trở về nhà của thầy được chứ?" Hạ Thiên Vũ áy náy nhìn Đinh Doãn Dị, Đinh Doãn Dị khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

"Này ••• được rồi!" Hoan Hoan bĩu môi có chút thất vọng.

"Ừ, Hoan Hoan thật biết nghe lời, lát nữa mẹ mua thức ăn ngon cho Hoan Hoan được không?"

"Tốt tốt!" Nghe đến có ăn ngon, vẻ mặt Hoan Hoan tràn đầy vui vẻ, hoàn toàn đã không có thất vọng như trước.

Đinh Doãn Dị thấy vẻ mặt này của Hoan Hoan không nhịn được nở nụ cười, thật đúng là đứa bé.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!"

Ba người cùng đi đến cổng khu vui chơi cửa mới chia tay nhau, Hạ Thiên Vũ đưa Hoan Hoan đi mua rất nhiều đồ ăn vặt, sau đó Hoan Hoan mới vui vẻ trở về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui