Đêm qua bị người đàn ông xâm phạm không hề báo trước, An Dịch cực kỳ tức giận, lão già đáng ghét này không hổ là da mặt dày, cũng to gan hơn rồi đấy, An Cầm Lệ đang ở nhà mà cũng dám làm cô.
Ngày thứ hai Quảng Đào đến, Chu Hậu Đông đặc biệt vì cậu ta đặt một chỗ trong nhà hàng, người bên nhà mẹ vợ mình đến chơi, đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm đó An Dịch sửa sang trang điểm lại một hồi, đặc biệt tô son, còn mang cả giày cao gót, nhìn qua trưởng thành hơn không ít.
Nhưng Chu Hậu Đông nhìn thấy, lại nói cô một trận, con gái còn nhỏ tuổi mà trang điểm cái gì chứ, nhìn vừa xấu vừa ngu ngốc, giống như ma nữ vậy.
An Dịch khinh thường cười, đàn ông có thể hiểu thẩm mỹ của mấy thanh niên bọn họ sao? Lão già cổ hủ, trai thẳng ung thư(1) mà.
(1)直男癌(trực nam nham) trai thẳng ung thư: thuật ngữ bắt nguồn từ sự khinh miệt hoặc chế giễu của cư dân mạng, những người sống theo thế giới quan, giá trị và thẩm mỹ của riêng họ, và thường tỏ ra không hài lòng khó chịu với người khác, và một chút máy móc. Quan điểm chung cho rằng nam giới mắc bệnh ung thư thẳng thắn thường tự cho mình là cao hơn, kèm theo đó là coi thường giá trị của phụ nữ và phản đối lời nói và việc làm của phụ nữ.
An Cầm Lệ coi như là một người phụ nữ nở nang hơn ba mươi, ở trước mặt Chu Hậu Đông, cô ta biết làm thế nào để phát huy hết sự quyến rũ của mình, khi đi nhà hàng ăn cơm thì trang điểm đậm đà ăn mặc lộng lẫy, đầy khí phách của người phụ nữ thành thục, lực công kích đáng sợ hơn nhiều so với cô nhóc như An Dịch.
Cùng nhau ngồi trong xe, Quảng Đào ở bên cạnh mắt nhìn thẳng tắp, khiếu thẩm mỹ của những chàng trai trẻ tuổi đối với phụ nữ khá giống nhau, điển hình như ngực tấn công mông phòng thủ, đặc biệt là tấm chiếu mới chưa trải sự đời giống cậu ta thì thường dễ bị sắc đẹp quyến rũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà hàng Chu Hậu Đông đặt chỗ hơi xa, lái xe nửa tiếng mới đến nơi, hôm nay anh ăn mặc tương đối chỉnh tề, một thân tây trang.
Người đẹp vì lụa, câu tục ngữ này dùng trên người Chu Hậu Đông thì vừa đúng, bộ tây trang tôn lên vóc dáng như người mẫu của anh, chiếc quần tây ôm gọn đôi chân thon dài mạnh mẽ, vòng eo khoẻ khoắn cường tráng, lồng ngực nổi lên cơ bắp rắn chắc, còn nơi to lớn ở dưới đũng quần kia nữa, khiến An Dịch nhìn mà đỏ mặt, người đàn ông này nhất định là cố ý, không có việc gì đi mặc tây trang làm gì, muốn dùng đồng phục quyến rũ sao?
Đến nhà hàng, bốn người ngồi xuống vị trí đã đặt, An Dịch với tư cách là chủ nhà, cô đưa menu cho Quảng Đào, nói: “Anh Quảng Đào, anh xem rồi gọi đi, không cần tiết kiệm tiền cho chú Chu, cứ gọi món gì đắt ấy.”
Chu Hậu Đông nghe xong, trên mặt ngược lại không có biểu cảm gì, còn chủ động nói: “Thích ăn món gì thì cứ gọi món đó.”
An Cầm Lệ ở bên cạnh lên tiếng phụ họa: “Nghe nói sườn cừu của nhà hàng này làm rất ngon.”
Quảng Đào có chút ngồi không yên, để cậu ta gọi món hết sao, nhìn qua An Cầm Lệ, cậu ta đưa menu cho An Cầm Lệ rồi nói: “Chị, chị chọn đi.”
“Vậy để chị chọn nhé.” Môi An Cầm Lệ đỏ tươi, cả người cô thơm ngào ngạt, khiến Quảng Đào thấy choáng váng.
An Dịch ngồi ở giữa Quảng Đào và Chu Hậu Đông, cách ai cũng gần hết, cô đặc biệt nhích lại gần về phía bên người đàn ông, gian tình dễ xảy ra trên bàn cơm, dù sao phía dưới bàn ăn có chuyện gì thì cũng chẳng ai biết.
Chu Hậu Đông nhìn thấy cô gái dịch về phía bên cạnh anh, mặt anh căng lên, nhóc con chết tiệt này muốn làm gì đây?
An Dịch duỗi chân đến đôi giày da sáng bóng của Chu Hậu Đông, cô đạp một phát rồi nhanh chóng thu lại, liếc nhìn người đàn ông một cái, không có động tĩnh gì, cô to gan hơn, rút chân ra khỏi giày cao gót, cô không mang tất chân, ngón chân trắng nõn không có một chút nếp nhăn, ngón chân nhẹ nhàng cọ xát bắp chân, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lan ra từ cơ bắp căng cứng, người đàn ông vẫn không có động tĩnh, cô dùng đầu ngón chân kẹp lấy ống quần anh vén lên trên.
Chu Hậu Đông thật sự bội phục tiểu yêu tinh không biết xấu hổ này, ăn có một bữa cơm thôi cũng phải quyến rũ anh, bắp chân bị ngón chân cô cọ ngứa, anh cầm bộ đồ ăn chưa mở ra đặt ở bên cạnh An Dịch rồi nói: “Lát nữa dùng nước nóng tráng sơ qua.”
Lông trên chân người đàn ông này đặc biệt dày, ngón chân An Dịch đi đến đâu cũng có thể tiếp xúc thân mật với lông đen, người đàn ông đáng ghét này sao chỗ nào cũng nhiều lông hết vậy, cũng không biết sao mọc lên được vậy.