Chu Hậu Đông, một người đàn ông cao lớn bị cưỡng hiếp, nói ra có thể sẽ chẳng ai tin, nhưng biết sao được, anh đang trần truồng nằm bên cạnh một người phụ nữ, rốt cuộc hôm qua hai người có phát sinh quan hệ hay không, anh gõ mạnh lên đầu cũng không thể nhớ ra.
Người phụ nữ trước mặt khóc lóc, bộ dạng đáng thương khiến anh buồn nôn, dơ chân đạp xuống giường, giận dữ chỉ cô ta nói: "Tối qua cô đã bỏ thuốc tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc Liên khóc đến nỗi khoé mắt đỏ hồng, cô ta lau nước mắt: "Anh Đông, em thực sự yêu anh."
"Cô thật buồn nôn." Chu Hậu Đông trước giờ chưa từng ghét một người phụ nữ nào đến thế.
Anh mặc lại chiếc quần đùi, bước xuống giường, bây giờ trời vẫn còn tối, chẳng cần biết bên ngoài có người hay không, anh nắm lấy người phụ nữ và cả quần áo của cô ta ném ra ngoài.
Chu Hậu Đông chán ghét Cốc Liên từ tận đáy lòng, loại phụ nữ này sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là nhanh chóng trở về nhà tìm An Dịch.
Sự việc tối qua như đã chôn xuống một quả bom hẹn giờ, khi nào nó sẽ phát nổ, còn phải xem tâm trạng của Cốc Liên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Dịch cũng không nói cho người đàn ông biết tình hình bên này, cô đến Nam Thành, và dừng tất cả các môn học trong học kỳ đầu tiên của trường cấp ba, cô muốn chuyên tâm học múa, người đàn ông cũng không biết cô nghỉ học, nếu anh biết, có thể hôm nay đã mang cô đi.
Chu Hậu Đông dự định hôm nay sẽ trở về, nhưng vì quân đội có việc đột xuất bị trì hoãn, kéo dài thêm một ngày, ngày hôm sau cấp trên tìm anh nói chuyện, trực tiếp ra lệnh cho anh không được xuất ngũ trong vòng hai tháng.
Quyết định tàn nhẫn đã phá hỏng hoàn toàn ý định trở về nhà của Chu Hậu Đông, anh miễn cưỡng thỏa hiệp, nhưng bên này cô gái lại không thể nhân nhượng, anh ngày nào cũng gọi điện, nhắn tin điên cuồng nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
An Dịch cố ý chặn tin tức của người đàn ông, cô nghĩ nếu như mình không để ý đến anh, anh nhất định sẽ không chịu nổi mà chạy về, đáng tiếc lần này cô sai rồi, suốt hai tháng cô không hề thấy bóng dáng của người đàn ông.
Người đàn ông này tàn nhẫn như vậy, An Dịch trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh sẽ không cùng với những người nữ khác chứ, nghĩ đến bạch liên hoa hôm đó, cô nhất thời sợ hãi.
Quả nhiên, khi khóa học hè sắp bắt đầu, có một chuyện đã xảy ra khiến cả nhà chấn động.
An Cầm Lệ đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ lạ, nói rằng cô ta đã mang thai đứa con của Chu Hậu Đông được hai tháng, còn yêu cầu cô nhanh chóng ly hôn.
An Cầm Lệ kết hôn mấy năm nay, tính khí đã kiềm chế lại không ít, bỗng nhiên có người nói rằng chồng cô đã đi trật đường ray, lừa dối cô, cô nào tin, lập tức cao ngạo chửi lại.
Cốc Liên đã lên kế hoạch cẩn thận, sao có thể vì bị An Cầm Lệ chửi vài câu mà từ bỏ, cô ta bắt đầu uy hiếp: "Nếu cô không ly hôn, thì vị trí của Anh Đông cũng sẽ không giữ được, cô cứ xem mà làm!"
“Cô tưởng tôi sợ… này! Con kỹ nữ này." An Cầm Lệ hét lên, khuôn mặt méo mó vì tức giận.
Đầu dây bên kia đã cúp máy, An Cầm Lệ càng thêm tức giận, cô gọi lại, tắt máy rồi, không còn cách nào đành phải gọi cho Chu Hậu Đông.
Chu Hậu Đông nhận điện thoại, nghe An Cầm Lệ nói có người uy hiếp cô ta ly hôn, hơn nữa người kia còn đang mang thai, anh cũng ngơ ngác, ai có thai cơ, sao anh biết được.
Suy nghĩ quét qua đầu, mục tiêu liền được xác định, chỉ có người phụ nữ ác độc Cốc Liên kia.
Anh Cúp điện thoại, lập tức đi tìm Cốc Liên, không ngờ cô ta đã gửi cho anh một tin nhắn, có mấy tấm ảnh khoả thân của hai người, và một tấm ảnh chứng minh mang thai.
Khi Chu Hậu Đông nhìn thấy những thứ này, anh cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, ngay lập tức xóa bỏ và gọi điện thoại đi.
Cốc Liên là một người phụ nữ nham hiểm và xảo quyệt, trong điện thoại, cô ta đe dọa người đàn ông, yêu cầu anh ly hôn sau đó kết hôn với cô ta.
Chu Hậu Đông sao có thể để cô ta như mong muốn, mắng chửi một hồi, nhưng người phụ nữ đó lại cúp điện thoại.
Cảm giác bất lực lập tức tràn ngập trong cơ thể, lần đầu tiên Chu Hậu Đông không biết nên làm gì, điều mà anh lo lắng hơn cả là khi cô nhóc biết được có rời xa anh mãi mãi hay không.
An Dịch biết được tin tức Chu Hậu Đông ngoại tình từ miệng An Cầm Lệ, cả trái tim cô như rơi xuống địa ngục, nỗi đau trước giờ chưa từng trải qua, cô đứng trên giường hít thở khó khăn, chiếc điện thoại trên tay đã rơi xuống đất từ lâu, nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống khóe mắt.
Thì ra tất cả đàn ông đều không thể kiểm soát được thân dưới của mình, Triệu Tiệp như vậy, Quảng Đào cũng thế, Chu Hậu Đông cũng vậy, người mà cô hết lòng yêu thương, anh rõ ràng đã thề sẽ không làm loạn trong quân đội, vậy mà lại nuốt lời, lời nói của đàn ông thì không đáng tin.
An Dịch thề, khi người đàn ông đến tìm cô, cô nhất định sẽ cắt bỏ vật gây ra tội lỗi kia, người đàn ông đáng chết, thích lên giường như vậy, loại phụ nữ nào cũng có thể mang lên giường.
Khi Chu Hậu Đông biết được An Dịch đã biết chuyện bê bối của mình, anh không thể ngồi yên được nữa, chẳng còn quan tâm đến cấp bậc chó má gì nữa, ông đây phải đuổi theo người phụ nữ của mình, ngay trong đêm hôm đó anh đã lái xe rời khỏi quân đội.
An Dịch chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác thất vọng như vậy, quá khó chịu rồi, cô nhốt mình trong phòng ngủ, không nhận điện thoại của cô giáo, cũng không đến lớp, Liễu Hoạ đến tìm cô, thì thấy bộ dạng ốm yếu, dường như tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng với cô nữa.
"Em sao vậy, An Dịch, em không học múa nữa sao?" Liễu Hoạ rất nghiêm túc.
"Không phải cô ơi, em khó chịu." An Dịch ho khan vài tiếng.
"Bị ốm sao?" Liễu Hoạ dơ tay sờ trán An Dịch.
"Em không sao, cô, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì, đừng ấp a ấp úng, em cứ nói đi."
An Dịch nhìn nhìn Liễu Hoạ, cô nói:"Cô giáo, cô nói xem đàn ông rốt cuộc là thể loại gì."
"Sao lại hỏi vấn đề này, sao thế? Em và cậu nhóc kia của em chia tay."
"Cô, cô nói trước đi."
Liễu Hoạ trước giờ chưa từng cùng cô học trò này của mình nói về đàn ông, cô ấy suy nghĩ một chút mới trả lời: "Đàn ông là loài động vật đơn bào. Rất đơn giản. Khi yêu bạn, họ mãnh liệt. Khi không yêu bạn, họ sẽ không thèm liếc bạn một cái."
"Thật vậy sao?" An Dịch nghĩ đến Chu Hậu Đông, hình như không phải như vậy.
"Em đừng nói không tin, rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu lời tôi nói."
An Dịch muốn nói lại thôi, cô nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn, trong đầu chỉ toàn hình bóng của người đàn ông.
“An Dịch, hình như có người gõ cửa.” Khi An Dịch ngẩn ngơ, Liễu Họa nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.