Tôi nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, đêm anh không về nhà, bên vách tường mẹ lại thút thít.
Hình ảnh lúc anh ôm người con gái yếu ớt kia vào lòng bằng vòng tay dịu dàng chỉ dành cho gia đình mình khiến trái tim tôi bị cứa vào những nhát dao không nông đâu.
Ai nói tôi không ghen? Tôi nghen còn hơn mẹ, ghen đến đầu óc trì độn ra như thằng đần.
Tuy vậy tôi vẫn còn chịu đựng được, tuy vậy tôi vẫn nhủ với lòng...rằng con người ai cũng có thời điểm bùng phát, nhẫn nhịn nhiều chừng nào, bùng phát nhiều chừng nấy, như anh như tôi...đã quá mệt mỏi với một cái guồng quay không có điểm dừng, vì anh đau khổ nên anh mới như thế, lúc anh suy nghĩ kĩ, anh bình tĩnh lại, anh sẽ quay đầu, sẽ trở về với mái ấm mà anh từng cho là quan trọng nhất cuộc đời mình.
Nhưng Đinh Bách Tiệp, có lẽ tôi nghĩ sai về anh.
Anh quá đáng tới mức dù mẹ có xuống giọng, có năn nỉ, anh vẫn không hối hận, anh quay ngoắt tấm lưng lạnh lùng với căn nhà nay để rồi về đêm...anh thắp lửa hồng ở một căn nhà khác.
Tôi đột nhiên thấy cực kì căm ghét anh, tôi nhớ tới lời của Tất Phương ngày đó...liệu anh có phải là người xứng đáng để tôi yêu đến khô héo tim gan?
Tôi bới tung hộc tủ tìm tờ giấy có ghi số điện thoại của gã, cầm tờ giấy trên tay...tôi do dự, do dự rồi lại suy nghĩ...Tất Phương là ai? Tại sao tôi phải hiểu rõ con người anh từ một kẻ chỉ vừa mới gặp lần đầu như gã? Bao nhiêu năm nay anh là ai, anh như thế nào chẳng lẽ tôi không biết rõ hay sao?
Cuối cùng chọn tin anh lần nữa, tôi vo mảnh giấy quăng vô thùng rác, và rồi tôi với tay lấy lọ thuốc ngủ kế bên.
Chụp một bức hình lọ thuốc ngủ gửi đi cho anh với thông điệp "tình cảm" ngắn ngủi.
"10p nữa k về, chú đợi hốt xác tôi."
Lần này mau lẹ thật, chẳng cần đợi tới quá năm phút, anh đã tông cửa vào phòng tôi với cái đầu bờm xờm trông ngớ ngẩn, tôi nghĩ chắc anh láy xe chạy với vận tốc ánh sáng mà về nhà.
Lúc đó tôi đang nằm trên giường mình, trong tư thế đẹp và hoa mỹ như một cái xác được chỉnh chu trong tang lễ của chính mình, anh tông cửa đi vào như một cơn gió, tôi có thể nghe được tiếng thở ồm ồm của anh, anh vực tôi dậy rồi lôi tôi thẳng vào phòng tắm.
Uống nước, móc họng, ói, sốc bụng, ói, lập lại chu kì mấy lấn tới hồi tôi mệt lả ra, cổ họng khàn và đau tới nói chuyện không nổi.
Xong, anh lôi tôi về phòng, đóng sập cửa lại.
Ánh mắt anh thậm chí đỏ quạch như muốn gϊếŧ người, tiếng thở và giọng nói trầm thấp của anh đan xen vào nhau điểm lên vài giây run rẩy.
- Đỗ Vân Đình...cảnh cáo cậu, đừng có mà lại dùng cách ngu xuẩn này để ép tôi...
Tôi nằm dài nhắm mắt trên giường vì mệt nên không thèm nói gì, sau một hồi tôi hốt nhiên nghe tiếng khóa chốt.
Tôi bật dậy, nheo mắt hỏi anh:
- Chú khóa cửa làm gì?
Anh nói:
- Cậu đêm hôm gọi tôi về nhà chứ để làm gì? Phục về cái nhu cầu khát đàn ông của cậu chứ gì?
- Chú...chú đừng có quá đáng! Ở đây là nhà đó, Đinh Bách Tiệp chú...
Anh cướp lời tôi bằng nụ hôn gấp gáp.
Nếu lần ở quê anh, nụ hôn kia chân thành dạt dào tình yêu bao nhiêu thì lần này nó thô thiển và tràn ngập sắc dục bấy nhiêu, tôi giẫy dụa nhưng không dám phát ra nhiều tiếng động vì mẹ chỉ ở bên kia tấm vách tường.
Cứ nghĩ anh đang cảnh cáo tôi vì chuyện uống nguyên lọ thuốc ngủ, ai dè anh nói được làm được, lúc tay anh thò vào áo, tôi trợn mắt đẩy anh ra, cố gắng nén lại chất giọng hoảng loạn của mình.
- Chú nổi điên hả??!!! Mẹ...mẹ đang ở nhà đó, chú làm trò gì vậy?
Anh áp trên người tôi, sức nặng của anh, hơi thở thâm trầm của anh, tôi chưa từng biết con bọ Hercules nhã nhặn, anh cũng có mặt dọa cho người ta phát khϊếp chỉ bằng loại hơi thở gầm gừ như thú dữ của mình.
Anh thủ thỉ bên tai tôi nói:
- Có gan uống thuốc ngủ mà? Cái gan của cậu nhỏ hơn tôi bao nhiêu đâu? Nếu muốn mẹ cậu không nghe được chúng ta đang làm gì, vậy thì tự đè giọng thấp xuống đi.
Nói thật, bây giờ tôi cũng chẳng sợ mười tám tầng địa ngục nữa đâu, đằng nào thì đây cũng đâu phải lần đầu?
Anh nói xong thì lột áo tôi, cái động tác nhanh gọn đó khiến tôi không ngừng mắng anh trong lòng...đây không điên thì là cái gì? Anh chẳng còn bình tĩnh nữa, anh điên rồi, đương nhiên, vì tôi nghe trên người anh có mùi men rượu thật nồng.
Đây không phải thứ tìиɧ ɖu͙© mà tôi muốn, dù thế nhưng tôi không chống trả được anh, những động tác cứ tự nhiên mà diễn ra, tôi biết mình sai, tôi sợ mẹ sẽ phát hiện ra nhưng bất giác chính tôi còn không dừng được.
Cái đêm cách đây không lâu lại gợi nhớ trong đầu nhưng mang tới nhiều chua xót, tôi nghĩ cái đêm đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời mình, khi chúng tôi trọn vẹn hiến dâng cho nhau.
Còn giờ đây, bất quá chỉ là đang giải tỏa, những uất ức, những buồn khổ giải tỏa trên người nhau, truy và đuổi, rong ruổi lén lút trong bóng tối tội lỗi nhơ nhuốc.
Tội lỗi.
Bóng tối.
Yêu hận.
Tất cả quánh lại với nhau tạo thành mùi hương đậm đà kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào.
Anh mơn trớn cơ thể tôi như đang hưởng vị một cái bánh, chậm chạp, từ tốn, nhấm nháp nơi đầu lưỡi để cảm thụ từng cái hương, từng cái vị.
Anh hôn đuôi mắt tôi, chẳng hiểu vì sao anh luôn thích làm thế, một đôi mắt ương bướng đến đáng ghét thì có gì đáng để hôn? Nhưng theo thói quen kể từ lần trước, anh hôn thật nhiều lần.
Bàn tay dịu dàng, những ngón tay thon dài, mịn như bọc lụa của vị bác sĩ trưởng khoa, vẽ vời từ bờ eo chạy xuống cánh mông đầy nhạy cảm.
Tôi trân mình thở hắt vì cảm giác xâm nhập thình lình.
Bàn tay từng cứu sống biết bao người hôm nay anh dùng để gϊếŧ tôi, gϊếŧ từ bên trong, bằng sự nâng niu khiến người ta bực dọc và bằng ngọn lửa rạo rực hỗn hào muốn thiêu máu thành tro.
Một ít dầu dưỡng tay có sẵn nơi đầu giường có thể làm thành một đêm tình đầy hương vị, anh rót vào người tôi một chút mềm mại và hương thơm, từ tốn, chậm rãi với hai ngón tay thon dài như bọc lụa.
Tôi như kẻ lạc giữa sa mạc tiêu điều, đang chết dần vì khát.
Nóng...
Bức rức...
Khát...
Tôi cầu nước.
Chân tôi gác lên bờ vai anh, ở tư thế khi chúng tôi có thể hòa hợp sít sao linh hồn thành một.
Anh nhìn xuống tôi bằng ánh mắt như màn đêm của một hội trại, có u tối nhưng trung tâm vẫn là lửa hồng rạo rực, anh nuốt tôi trong đôi đồng tử hút hồn, ăn mòn linh hồn tôi bằng sự chậm chạp nhấn nhá.
Cổ họng khô khốc bật ra thứ âm thanh cầu xin nghe thật xấu hổ, tôi che miệng mình bằng bàn tay sắp cắn ngập dấu răng.
Anh kéo bàn tay tôi cất vào lòng ngực ấm áp của mình, rồi hôn môi tôi, dùng cách dịu dàng và lãng mạn hơn để lấp liếm cái tội ác mà trời đất khó dung thứ.
Chiếc giường run bần bật trên động cơ là lửa tình.
Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, anh và tôi quấn quýt cá nước thân mật, anh khắc vào linh hồn tôi nỗi đau và lạc thú.
Tôi dưới cơ thể anh đêm nay, dưới mê đắm và nhiệt tình, cảm nhận anh sâu sắc, linh hồn sít chặt vào nhau tựa vĩnh cửu.
- Hah...hah...không...chậm...chậm lại...chú....chú Tiệp...
Những câu từ vụn gãy rời đầu môi, cong người, cảm thụ cảm giác nɧu͙© ɖu͙© khiến mình tê liệt.
Những bước tiến của anh luôn dồn dập, như một thống lĩnh muốn bức quân địch vào đường cùng, chỉ biết tiến thẳng, không đường lui.
" Kót Két...!Kót Két...!Kót Két..."
- Ch...chậm...chậm lại...hah...tiếng lớn...tiếng lớn quá...
Tiếng thở của anh trầm thấp, ồ ồ bên tai tôi, anh không vì lời cảnh cáo của tôi mà giảm bước tiến.
Nhấn nhá, trêu đùa đến tận lúc lửa cháy nóng rực nơi hai linh hồn đã dung hòa, anh thủ thỉ bên tai tôi hỏi:
- Cái gì lớn?
- Hah...đừng...
"Kót Két..."
- Xin...xin chú...mẹ...thức...hah...hah...
"Kót Két...!Kót Két...!Kót Két..."
Thứ âm thanh thiếu kiên cố đó cứ kéo dài, kéo dài triền miên, gợi cho người ta cảm giác vừa sợ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- Ah...
Âm thanh hổ thẹn đồng loạt.
Thời điểm hai linh hồn bước đến đỉnh cao lạc thú, anh giải tỏa vào trong tôi những yêu hận tích dòng, nóng rực.
Cắи ʍút̼ lên đầu vai tôi để lại những dấu răng rướm máu, chưa thỏa mãn cái thói thích chiếm hữu lúc say rượu của mình, anh hôn tôi, lại tiếp tục hôn một cách nhiệt tình.
Trong cơ thể tôi căng đầy gốc yêu hận đó, rục rịch, lại báo hiệu một trận báo ân oán kéo dài đến tận bình mình hôm sau.
.
.
.
Anh dậy khi mặt trời còn chưa ló dạng.
Gấp gáp xuống giường, gấp gáp tìm quần áo rơi tứ tung trên sàn nhà mặc vô rồi mới nhìn tôi.
Tôi quấn chăn, che đi tất cả dấu vết từ cuộc tình tội lỗi vừa diễn ra thêm một lần nữa, nằm đó nhìn anh bằng ánh mắt nhạt nhòa.
Anh cau mày thật lâu, đưa tay xoa xoa hai thái dương, cử chỉ rập khuôn nên có của bất kì gã say rựơu nào khi sáng sớm nhận ra đêm qua trong lúc mơ hồ hắn đã phản bội vợ mình và...người tình mới.
Tôi nói:
- Tốt nhất chú đừng giả vờ không nhớ gì.
Anh không nói nửa câu, cũng không nhìn tôi, đi tới rổ thuốc đặt trên kệ sách lấy một viên thuốc đau đầu bỏ vào cổ họng nuốt khô.
Là phòng của tôi nhưng nhiều lúc tôi còn thấy nể phục vì mọi thứ bày biện, mọi vật dụng từ đầu tới cuối, không thứ gì anh không biết hết.
Anh mở điện thoại ra xem tin nhắn, xem xong rồi thì cất vào túi, đi ra khỏi cửa.
Tôi bật dậy, tức giận hỏi:
- Chú Tiệp, cuối cùng con người chú là sao vậy? Đêm qua chú ở giường của tôi, hôm nay chú còn định tới gặp người tình nhỏ của chú nữa hả? Chú quyết định bỏ căn nhà này để tới ở với cô ta phải không?
Anh không quay nhìn tôi, lạnh nhạt đáp:
- Chuyện đó rõ ràng rồi còn gì? Giấy ly hôn, sớm muộn gì mẹ cậu cũng ký, tới đó tôi dọn đồ ra khỏi nhà, căn nhà này hai mẹ con cứ ở.
- Đinh Bách Tiệp chú rốt cuộc là thiên thần hay là ác quỷ, cái gì chú cũng tính được cho mình chu toàn hết hay vậy? Vậy đêm qua chú ở trên giường tôi làm gì?
Anh đột nhiên quay lại nhìn tôi, cái ánh mắt xa lạ khiến tôi hụt hẫng, đôi mắt đó đã không còn nồng nàn, không còn đượm tình như đôi mắt đã nhốt tôi vào trong cơn say tình đêm qua nữa, anh thản nhiên nói:
- Tôi với cậu làm chuyện đó, ai cũng được vui vẻ, công bằng quá rồi còn gì? Cậu chỉ cần bao nhiêu đó thôi mà? Hả, Đỗ Vân Đình?
- Đinh Bách Tiệp!!!!
- Mẹ cậu kế bên đấy, muốn gọi bà qua đây à?
Tôi nghẹn lại không biết phải nói thêm gì, nhưng tôi không muốn để anh đi, nghĩ tới cảnh anh lại ở bên cạnh người đàn bà kia hạnh phúc khiến máu trong người tôi muốn trào ngược.
Thà anh mãi là cha dượng của tôi, thà thấy anh ở cạnh mẹ vui vẻ đến suốt đời, chứ tôi không muốn anh rơi vào vòng tay của người đàn bà khác.
Có thể tôi ích kỷ thật, có trách...nên trách tình yêu mà tôi dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, nhưng mọi chuyện xung quanh đã thay đổi rồi và anh cũng thay đổi rồi, hoặc giả...anh vốn là vậy, lạnh lùng, dứt khoát, tuyệt tình đến độ khiến người ta lạnh sóng lưng.
Tôi đi xuống giường, đứng trước mặt anh, trần trụi, cố đem cả con người và tâm tư của tôi thành thật trước anh.
- Chú Tiệp...làm ơn đi, con xin chú...!chú từng nói cái nhà này là nhất với chú...Rõ ràng sau đêm ở quê, chúng ta thỏa thuận rồi mà? Mọi chuyện về như cũ, con không bắt chú nhận đoạn tình cảm trái khoáy này chú cũng...
Giơ bàn tay hơi run của mình ngăn lời tôi nói, anh nén đi nụ cười giễu cợt của mình nói:
- Đỗ Vân Đình...tôi cũng xin cậu, đừng như vậy, tôi đã sợ lắm rồi...cậu đừng xin tôi cái gì nữa...trước mắt như vậy là con đường tốt nhất, tôi phải tìm lối thoát cho mình trước cái đã...
- Nhưng chú vẫn chưa thực sự quyết tâm, nếu không...đêm qua chú đã không làm vậy với tôi!
Anh cười với tôi, một nụ cười thản nhiên mà khiến tôi cực kì sợ hãi, anh nói:
- Đương nhiên, theo lí tôi không nên làm vậy với cậu nữa.
Nhưng Đỗ Vân Đình, như cậu đã nói với Thiên Di...tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nên mỗi lúc mỗi ngày đều muốn đè cậu ra làʍ t̠ìиɦ, được chưa? Tôi cũng xin cậu, coi như kiếp này tình yêu đối với tôi là thứ xa xỉ đi, tôi chơi không nổi, tôi ba mươi mấy tuổi rồi, không trẻ trung, không dồi dào như các cậu mà chơi tiếp được.
Nên từ nay...cậu cũng sớm tìm bạn trai cho mình đi, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời cậu mà!
Tôi nghiến răng gọi một tiếng mà khi mắt mình cay xè.
- Đinh Bách Tiệp...
Anh quay đi, những bước chân dứt khoát gọn gàng..