Những cây long não cổ thụ xanh tươi đứng sừng sững hai bên sân trường, tiếng ve kêu râm ran trong làn gió nóng.
Hôm nay là ngày thi giữa kỳ của trường.
Học sinh trong phòng thi đang miệt mài viết bài.
Lục Vãn mở mắt, đồng tử co lại.
Cô nhìn quanh một vòng, mọi người vẫn đang cắm cúi làm bài.
Chẳng có gì xảy ra cả.
Đề thi toán cô đã làm xong từ lâu, nhưng thầy giáo không cho nộp bài sớm, cô bèn gục xuống bàn ngủ.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, từ nãy đến giờ mới qua mười lăm phút.
Quả nhiên lại là mơ.
Trong mơ, cô liên tục rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng như nước đá rót thẳng vào phổi, xé toạc lồng ngực.
Thời gian gần đây, cô đã mơ cùng một giấc mơ vô số lần, nhảy lầu hàng chục lần.
Như thể là một cái máy nhảy lầu không cảm xúc.
Cô còn mơ thấy thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết học đường Mary Sue tên là “Bá đạo học bá: Yêu em say đắm”.
Mà cô lại là nhân vật phản diện trong truyện, một nữ phụ độc ác.
Nữ phụ độc ác thì tất nhiên phải có hành trình tâm lý đầy chông gai, để làm nền cho sự ghen ghét điên cuồng với nữ chính sau này.
Cha mẹ của Lục Vãn, chính xác là cha mẹ nuôi của cô, trọng nam khinh nữ.
Tiếc rằng cặp vợ chồng đó chỉ có một đứa con gái, trong việc này không có nhiều đất để phát huy.
Dù sao thì con gái cũng là mua về.
Hai vợ chồng đó không thể sinh con, mười lăm năm trước đã lên kế hoạch mua con trai.
Lúc đó, họ xem hàng mua từ kẻ buôn người là con trai, nhưng về nhà mới phát hiện bị tráo đổi, mang về một đứa không có cái ấy!
Lúc đó, kẻ buôn người đã biến mất giữa biển người, họ chỉ còn cách nghiến răng nuôi đứa con gái lỗ vốn.
Lục Vãn không biết mẹ nuôi là muốn bù đắp thiếu sót hay là để làm hài lòng chồng, mà ép cô phải sống như một đứa con trai.
Trong hộ khẩu của Lục Vãn từ nhỏ đến lớn đều ghi là “nam”, có lẽ do quản lý hộ khẩu lúc đó không nghiêm, hoặc là cặp vợ chồng này đã nhờ vả ai đó.
May mà giả trai với cô không khó, thậm chí cô còn cảm thấy làm đàn ông cũng tốt, theo nhiều nghĩa thì đỡ rắc rối hơn nhiều, ít gặp phải người kỳ lạ hơn.
Suốt thời thơ ấu, Lục Vãn bị cha nuôi cầm chổi đuổi đánh chạy loạn khắp nhà, người qua đường thường nhắc nhở cô là áo có dấu giày.
Trước khi đi học, cô tưởng các bạn nhỏ đều như vậy, sau này mới phát hiện không phải.
Bố của các bạn nhỏ khác không uống rượu mắng chửi người, các bạn nhỏ khác khi đói đòi ăn sẽ không bị đánh.
Vì thế! Lục Vãn không chịu được nữa.
Cô bắt đầu phản kháng, nhanh chóng leo thang thành đánh lộn với cha nuôi say xỉn.
Trong cuộc chiến tự do kéo dài này, cả hai bên đều bị thương.
Lục Vãn tích lũy được nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cô gan dạ hơn người, tiểu học đã dám đánh nhau với đứa trẻ lớn hơn hai tuổi, không phân biệt giống loài, mười tuổi đã dám đánh nhau với chó.
Là một đứa trẻ phá phách đến mức con chó cũng phải khuất phục.
Lớn hơn chút nữa, trong thời kỳ nổi loạn Lục Vãn đã nổi tiếng với tuyệt chiêu "dùng đế giày mát-xa cho cha".
Hàng xóm láng giềng thường cảm thán, nếu không phải thằng nhóc nhà họ Lục ham học, thì sau này nhất định sẽ trở thành một tên côn đồ.
Đây là kẻ vào tù dự bị!
Nếu nói Lục Vãn có điểm nào đáng khen, thì đó là cô rất giỏi học.
Mỗi lần thi đều đứng nhất.
Từ nhỏ đến lớn cô đi học không tiêu tốn một đồng của gia đình, đến trung học, ngoài việc được miễn toàn bộ học phí, mỗi học kỳ cô còn nhận được vài ngàn tiền thưởng, lại còn kiếm được tiền.
Nếu không như vậy, cô cũng không thể tiếp tục đi học.
Cha nuôi cô sẽ không bỏ tiền cho cô đi học, mặc dù tên nghiện rượu đó suốt mười mấy năm không đi làm, thu nhập của gia đình đều do mẹ nuôi gánh vác.
Mẹ nuôi của Lục Vãn là một người phụ nữ cam chịu.
Bà mở một quầy bán bánh kếp ở góc đường, làm việc từ sáng sớm đến tối khuya.