Ông ta biết em gái đang ở Úc, gã nghèo cũng không ở trong nước, đã nhận lại đứa trẻ thì chắc chắn đưa về nhà.
Giờ cha mẹ đều không có ở đây, ông ta là cậu nên đến thăm hỏi, tốt nhất là đưa đứa trẻ về nhà họ Triệu để “an ủi” một phen.
Triệu Khuê tính toán thời gian, vừa khi Lục Vãn mới đến nơi, ông ta cũng khởi hành từ nhà mình.
Ông ta đưa cả vợ con, cả nhà cùng nhau tham gia "chuyến thăm ấm áp" cho cháu gái.
---
Dì Vương nhìn ba người đứng ngoài cửa, bà lùi lại một bước, do dự nói:
“! Chủ nhà không có ở nhà.
”
Mặt mày Triệu Khuê khó chịu nói:
"Đến lượt bà nói chuyện à?"
Vừa nói, ông ta vừa thò chân qua cửa bước vào.
An ninh khu biệt thự rất tốt, mỗi góc đều có camera, để không che chắn tầm nhìn hồ của cư dân, sân vườn là kiểu nửa mở, hàng rào và cổng hở chưa tới nửa mét.
Hoàn toàn không có tác dụng phòng ngự.
"Một chút lễ phép cũng không có, người giúp việc mà cũng dám lắm lời?"
Bà Triệu hừ lạnh, cũng bước vào theo.
“Còn không mau tránh ra!”
Người vào cuối cùng là Triệu Yên.
Cả gia đình xâm nhập bất hợp pháp.
Dì Vương từng gặp ba người này, biết họ rất khó đối phó, biết bản thân không ngăn nổi, nên bà lập tức báo cho Lục Bất Du.
Lúc này, Lục Vãn còn đang phân vân nên ăn tôm hùm trước hay chân giò, ai ngờ còn chưa quyết định xong thì bị mấy vị khách không mời cắt ngang.
Triệu Khuê nhíu mày nhìn người đang ngồi ăn ở bàn.
Trên điện thoại, Trương Vệ Đông đã nói với ông ta rằng Lục Vãn bị nuôi như con trai, rất thô kệch và quê mùa, nhưng khi thực sự gặp người, ông vẫn có chút bất ngờ!
Dù sao thoạt nhìn không giống con gái.
Lông mày và mắt giống tên cha nghèo của cô ta, nhưng mũi lại giống em gái mình.
"Cháu là Lục Vãn à? Ta là cậu của cháu.
"
"Ta là mợ của cháu.
"
"Ta là chị họ của em, Triệu Yên.
Chào em.
"
Triệu Yên vừa chào hỏi, vừa thầm quan sát Lục Vãn.
Khá đẹp trai, cô ta không nhịn được mà nhìn thêm một lần.
Phải rồi, dượng cũng rất đẹp trai, là mỹ nam, vì vậy nên dì mới bất chấp tất cả để lấy dượng.
Lục Vãn gật đầu, coi như đã chào hỏi, rồi cầm đũa gắp tôm!
Ba người nhà họ Triệu đợi vài phút, nhưng người kia chỉ lo ăn, không nói một lời.
Triệu Yên suy nghĩ một chút, mở miệng:
"Xin lỗi em họ, vì em mất tích nên nhà họ Triệu mới nhận nuôi chị, mong rằng tìm được chút an ủi, là chị đã chiếm chỗ của em.
"
Lục Vãn: "À, không sao, vì chúng ta vốn không có quan hệ gì.
"
Triệu Yên: "! "
Những lời đã chuẩn bị sẵn, bỗng chốc không thể nói tiếp.