Cha, nhanh lên nhanh lên, con đợi không kịp” Nàng hưng phấn thúc giục, trên vai đeo túi xách nàng không thể chờ đợi được nghĩ phải lên đường.
“Hử?” Đang kiểm tra hành lí Đoan Mộc Húc động tác dừng lại, hừ cảnh cáo một tiếng.
“Kêu chục năm, người ta thói quen ~~” nắm eo của hắn, nàng làm nũng nói, sau đó lại thúc giục.
“Xong chưa? Nếu không mặt trời sẽ phải lặn về phía tây!”
Đoan Mộc Húc rất muốn dùng hung ác hôn coi như trừng phạt, nhưng băn khoăn đến quanh mình có một đôi kia rõ ràng hứng thú dạt dào mắt lại điềm nhiên như không, đem dục vọng kia của hắn hóa thành lực đạo, dùng sức buộc chặt dây thừng.
“Ai, thiếp nóng ruột nóng gan đến tối hôm qua ngủ không ngon, kết quả con lại tuyệt không để ý.” Một bên truyền đến tiếng thở dài.
Nàng quay đầu lại, chứng kiến mẹ Hàn Lạc đang vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng, lập tức nhào vào trong ngực mẹ.
“Con đương nhiên để ý chỉ là đem tưởng niệm để ở trong lòng thôi.”
Nàng thật sự không bỏ được nương, chỉ là chuyện mừng rỡ lớn hơn kia làm cho nàng cười hì hì .
“Nương, con nhất định sẽ nhớ ngài nhiều .”
“Hoa ngôn xảo ngữ.”
Hàn Lạc cười mắng nghĩ đến con bé rốt cục có thể quang minh chính đại kêu nàng một tiếng nương, không khỏi hốc mắt phiếm hồng đem nó ôm chặt.
Cũng khó trách tiểu Ngải vui vẻ như vậy, lần trước là thừa dịp lúc ban đêm lén lén lút lút rời nhà trốn đi, còn rất đáng thương dùng hai chân đi bộ mà lần này lại có tướng công cả đường làm bạn, đương nhiên sẽ cười không khép miệng rồi.
“Nếu ngày nào đó thật sự muốn chuyển ra thì tiếp tục diễn loại lời này còn không trễ.” Chậm rãi đi vào đình viện Đoan Mộc Bách Nhân hừ lạnh.
“Không phải là muốn mau xuất phát sao… Tới đây.” Đoan Mộc Húc tự mình động thủ đem thê tử xoay lại bên cạnh.
Quản gì mẹ con 2 người này… cho dù đều là nữ nhân thì chứng kiến vậy vẫn có hoài bão độc chiếm, vẫn cảm thấy như này rất chói mắt.
Trông nom tốt người của mình … hai cha con liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cảnh cáo như nhau. (L: bó tay..)
“Bọn nó chuyến đi này ít nhất nửa tháng không thể để cho thiếp cùng tiểu Ngải nói vài câu sao?” Hàn Lạc đối với trượng phu kháng nghị.
“Thiếp sẽ liền cả đường ở cùng chàng không nên tức giận.” Còn lại tiểu Ngải là khoác tay trượng phu dùng nụ cười ngọt ngào thỏa mãn hắn tham muốn giữ lấy.
“Ta không có tức giận.” Dĩ vãng ở trước mặt mọi người biểu hiện lãnh đạm Đoan Mộc Húc hôm nay lại cho nàng một cái nụ cười an ủi, mặc dù rất nhẹ nhưng vẫn là 1 nụ cười.
Nàng rất cảm động, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc rúc vào cánh tay của hắn.
Cha… Không.. là tướng công, nàng phải nhớ đổi giọng, tướng công bởi vì nàng trễ thời gian đi kinh thành nhưng mới vừa thành thân nàng lại không bỏ được cùng hắn chia lìa, nên liền biến thành thuận đường mang nàng đi du sơn ngoạn thủy đến kinh thành.
Quãng đường này còn thuận đường muốn đi thăm nhà Tiểu Thảo tỷ ở thêm mấy ngày, bọn họ lần trước về nàng không có cùng Tiểu Thảo tỷ hàn huyên nên trong lòng vẫn tiếc nuối, vừa vặn bọn họ cũng đã ở nơi đường kia nghe nói chỗ đó sơn minh thủy tú, không thua nơi này, thừa dịp dò hỏi để tìm biết nhau thêm 1 chút
“Đi thôi.” Đoan Mộc Húc đem nàng lên lưng ngựa, lập tức nhảy lên dùng cầm cương vòng cánh tay một không gian ổn định.
Hắn quen rời nhà nên một chút tâm tình cũng không có, nhưng lần này là dẫn người hắn yêu thương cùng đi xa, nghĩ đến nàng sẽ không lại bị mẫu thân chiếm đi thời gian, khóe môi không tự chủ nhếch ra, người không thể chờ đợi được xuất phát đổi lại là hắn.
“Chúng ta đi.”
Phát tay mang theo thê tử chạy về phía hành trình bọn họ mong đợi.
“Nương, cha, con sẽ nhớ 2 người~~ “
Nàng không ngừng phất tay càng đi càng xa.
Hàn Lạc phất tay đưa tiễn, cho đến khi không thấy người, lúc này mới thả tay xuống.
“Làm sao bây giờ? Thiếp đã bắt đầu nhớ nó.” Nàng thở dài.
Lần trước tiểu Ngải rời nhà tâm tình lo lắng chiếm đi hết thảy, hôm nay biết có người sẽ che chở nó tâm là an nhưng lại cảm thấy không nỡ.
“Có ta ở đây nàng còn có tinh thần nhớ người khác?” Đoan Mộc Bách Nhân vòng ở eo của nàng, mang nàng đi vào.
Giọng nói kia cũng như mang theo ngạo thị lạnh nhạt thường nhưng biết hắn như vậy Hàn Lạc lập tức cảm giác được trượng phu đang vui sướng.
“Đây cũng là quỷ kế của chàng có đúng không?” Nàng nhớ tới lúc trước chính là hắn giống như thuận miệng nói một câu, mới để cho Húc nhi mới muốn mang theo tiểu Ngải cùng nhau xuất môn. Hàn Lạc giận liếc hắn một cái.
“Cho dù không đem con đuổi ra ngoài, thiếp vẫn là của chàng!”
Đoan Mộc Bách Nhân nhếch mi mắt.
Vấn đề là lòng của nàng phân cho thật nhiều người, mặc dù hắn chiếm đóng một khối to, nhưng… đương nhiên là có thể vơ vét bao nhiêu liền vơ vét.
“Nàng giúp Húc nhi có loại thuốc kia khiến ta thật kinh ngạc.” Đoan Mộc Bách Nhân không có trả lời mà là dời đi đề tài này.
Nghĩ đến chính mình đem y thuật dùng thành phương pháp không đứng đắn Hàn Lạc mặt ửng đỏ. Nhưng nếu không phải là nàng phóng tay một lần Húc nhi cùng tiểu Ngải đến nay khả năng vẫn còn lãng phí thời gian đây.
“Đều là chàng, gả cho chàng nhiều năm như vậy cũng bị lây chút tà ác của chàng.” Nàng dựa vào trượng phu, phi thường xác định chính mình không có làm sai.
“Phải không? Ta còn có 1 mặt tà ác hơn, nàng còn chưa nhận thức đến đây sao.” Đoan Mộc Bách Nhân cười nhẹ.
Phát hiện trượng phu mang theo nàng hướng phòng ngủ Hàn Lạc mặt càng đỏ hơn nhưng không có vạch trần hắn.
“Vậy thiếp sẽ chờ xem sao…”
Bởi vì nàng cũng là không thể chờ đợi được!
27/05/2012 22.45 p.m
Cảm nhận của editor : Tình yêu như 1 thói quen, đến lúc nào ko ai biết, cứ cho là thế thân đi.. nhưng con người luôn có những sự khác biệt, có thể nào trăng là trăng, ánh trăng trong nước là trăng trong nước.
Quá tự cao, quá tự tin sẽ mất đi những thứ quý giá
Tại sao ko học cách cúi đầu, học cách cảm nhận cảm giác đau đớn của đối phương, đặt mình vào vị trí của người đó để biết tình yêu là hi sinh thế nào, bao dung cỡ nào, là đau khổ, ấm áp siết bao….
Hoàn