Cha Nuôi! Con Hận Người!

( Từ chương này mình xin đổi cách xưng hô chú bằng anh)

Sáng sớm

Cô ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi lê lết đi xuống nhà, trên người mặc bộ váy ngủ hai dây mỏng tanh, chỉ khoác một cái áo lông bên ngoài Vừa nhấc chân ra khỏi cầu thang một vật thể nào đó phóng thẳng tới ôm chầm lấy cô

- "Cậu đó đi đâu bốn năm không thèm gọi điện cho bọn tớ" Tào Khê và Phi Yến nhào tới ôm cô vui mừng

- "Hai cậu mình không thở được!" Cô đưa tay hơi đẩy hai người ra

- "Xin lỗi tại bọn tớ vui quá"

- "Ủa hai cậu tới bằng gì?" Cô tò mò nhìn ra sân không thấy xe hơi của Tào Khê hoặc Phi Yến, chỉ thấy một chiếc xe màu xám khá quen

- "Bọn mình đi nhờ xe anh Tần Hạo tới" Tào Khê cười cười

- "Bọn họ"

- "Ngồi bên sofa nãy giờ kìa!" Phi Yến đưa tay chỉ về hướng sofa

Á Cô nhìn theo hướng tay về phía sofa, Tần Hạo và Hắc Tiệp đang ngồi nhìn cô nãy giờ Cô giật mình nhận ra trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ Vội vàng chạy lên phòng thay một bộ đồ chỉn chu hơn Mặt xấu hổ đi lại ngồi bên cạnh Tào Khê và Phi Yến

- "Bốn năm qua cậu đi đâu? Làm gì? Sao đột ngột lại mất tích" Phi Yến đưa tay nắm lấy cánh tay cô


- "Mình không sao Bốn năm qua mình sống rất tốt"

- "Cậu bỏ đi vì đứa bé?" Tào Khê hỏi

- "Ừm Phải"

Cô liếc mắt nhìn phía đối diện Hắc Tiệp và Tần Hạo vẫn nhìn chằm chằm cô từ lúc vào tới giờ Nhìn sang cô bé trong lòng Tần Hạo, nãy giờ cô không để ý, bé gái mũm mĩm mặc một chiếc đầm ren màu vàng, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành màu trắng, bên mũ có gắn bông hoa màu vàng trắng Đôi mắt với lông mi cong vút đang nhắm nghiền nằm ngủ ngon lành trong lòng anh

- "Bé gái này là"

- "Con tớ đấy Chưa nói cho cậu biết tớ kết hôn hai năm rồi" Phi Yến chạy lại ngồi bên cạnh Tần Hạo, nắm tay đeo nhẫn của anh để bên cạnh tay đeo nhẫn của cô như là minh chứng

- "Chúc mừng cậu Bé gái tên gì? Mấy tuổi rồi?" Cô bước lại vuốt tóc bé gái

- "Tần Lãnh Nhi, vừa tròn một tuổi"

- "Vậy là nhỏ hơn con mình hai tuổi"

- "À bé con nhà cậu đâu?"

- "Con bé đang ngủ Để tớ lên kêu dậy"

Lúc sau cô bế Ly Ly đi xuống Cô bé vẫn còn ngái ngủ, tay nhỏ bé dụi dụi mắt, tay kia ôm lấy gáy cô, đầu gục vào ngực cô

- "Bé con tên gì?" Tào Khê đi lại nhìn Ly Ly hỏi

- "Con! Dậy đi! Cô hỏi con kìa?" Thấy Ly Ly vẫn còn ngủ, cô vỗ vỗ lưng cô bé

- "Dạ con tên Ly Ly ạ"

- "Mami! Ai vậy ạ?" Ly Ly nhìn thấy đám người lạ trước mặt, tò mò quay lại hỏi cô

- "Mấy cô đây là bạn mami Con gọi cô Khê, cô Yến Con gọi chú Tiệp, chú Hạo" Cô chỉ tay giới thiệu từng người cho Ly Ly

- "Mami hai chú này đi chung với chú đẹp trai hôm bữa!" Ly Ly chỉ tay vào Hắc Tiệp và Tần Hạo

- "À đây là con cô Yến Con gọi em Nhi" Cô nhìn bọn họ, rồi lập tức lãng tránh

Ly Ly nằm trong lòng cô liền nhảy xuống, chạy tới chỗ Tần Hạo nhéo má nựng nựng bé gái


- "Ly Ly để em ngủ! Con không chào cô chú gì hết! Không ngoan!" Cô nhíu lông mày, môi dựt dựt nói

- "Con chào cô chú ạ" Ly Ly quay lại thấy khuôn mặt cáu gắt của cô, tay liền khoanh lại ngoan ngoãn cúi đầu, miệng dõng dạc chào

- "Thôi không sao Con bé đáng yêu nhỉ!" Phi Yến nhìn Ly Ly, đi lại bế cô bé vào lòng

- "Tư Linh! Có thể nói chuyện riêng với em không?" Hắc Tiệp ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng

Cô đưa Ly Ly cho Tào Khê bế, Phi Yến cũng bế bé gái từ tay Tần Hạo Bọn họ hiểu chuyện đi ra chỗ khác để cô, Tần Hạo và Hắc Tiệp trong phòng khách Cô vào bếp pha hai ly cà phê, đem ra để trên bàn mời họ Hắc Tiệp uống một ngụm, rồi nói thẳng vào vấn đề:

- "Tạ Phong rất nhớ em! Từ ngày em bỏ đi anh ta ban ngày lao đầu vào công việc, ban đêm uống rượu đến say, miệng luôn nhắc đến tên em Em có tha thứ"

- "Em với anh ta không có quan hệ gì cả Ba mẹ em nợ anh ta coi như em đã trả xong Không ai nợ ai Còn con là của em không phải của anh ta Em không cần anh ta chịu trách nhiệm" Cô không để Hắc Tiệp nói xong liền lên tiếng

- "Em không thể cho anh ta một cơ hội sao?" Tần Hạo nói

- "Từ ngày anh ta giết con em là đã vứt bỏ đi cơ hội cuối cùng!" Ánh mắt đỏ ngầu chứa đầy sự thù hận, nước mắt từng giọt rơi xuống gương mặt cô Tay cô run run nắm chặt ghế sofa

Hắc Tiệp và Tần Hạo thấy biểu hiện đó của cô, hai người nhìn nhau, thở dài lắc đầu

Rõ ràng yêu nhau đến thế tại sao phải tự lừa dối bản thân?

Hai người họ định làm khổ nhau đến bao giờ!?

- "Em có suy nghĩ lại mà" Tần Hạo không bỏ cuộc khuyên nhủ cô

- "Em mệt lắm không muốn nói đến chuyện này nữa!" Cô đứng dậy khỏi ghế sofa đi thẳng ra vườn


- "Tư Linh!"

- "Em tên Marie!" Cô nói nhưng không quay đầu nhìn bọn họ

Tần Hạo và Hắc Tiệp nhìn theo cô đến khi cô khuất tầm mắt

Cô đi dạo quanh một vòng thấy bọn người Phi Yến, Tào Khê đang ngồi xích đu chơi đùa với hai đứa nhỏ Cô đi lại tươi cười với họ rồi nhéo má Ly Ly:

- "Con bé có vẻ thích cậu đấy Tào Khê"

Tào Khê nhìn cô mỉm cười Đưa tay xoa đầu Ly Ly

- "Ly nhi con muốn ăn gì?" Tào Khê dịu dàng nhìn cô bé

- "Con muốn ăn bánh Éclair ạ" Ly Ly đưa ngón tay để lên cằm, đảo mắt suy nghĩ một hồi

- "Được Mấy cậu đi luôn đi" Cô đưa tay bế Ly Ly nhìn Phi Yến và Tào Khê nói

- "Ừm"

Tần Hạo lái xe đưa bọn họ đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất thành phố S


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận