Cha Nuôi Và Các Con Nuôi

Ra khỏi nhà hàng rồi, Trịnh Liệt cười lạnh.

Không cần nhìn hắn cũng biết sắc mặt Lâu Vũ Tĩnh hiện tại là như thế nào.

Dám ở Nam Phong thị này lên mặt với Trịnh thiếu hắn, chuẩn bị tâm lý bị chọc tức chết vẫn còn phải nói tiếng cám ơn đi!

Lâu tam ca, A Lan? Hừ, Lâu tam ca, A Lan!

Bất quá Trịnh Liệt nói có hẹn khác là chuyện thật.

An Thế Duy rốt cuộc trở về Nam Phong thị, trước khi về gọi điện cho Trịnh Liệt oán giận một trận, biểu đạt sự chua xót vì bị người nhà lừa bay tới bay lui.

Hắn đột nhiên xuất ngoại là vì nghe nói bà ngoại đang định cư tại nước ngoài bị bệnh nặng. Quan hệ của hắn và bà ngoại rất tốt, bà thương hắn còn hơn cháu nội đích tôn. Năm đó hắn cùng người nhà tranh cãi, cũng chỉ có bà ngoại là ủng hộ hắn vô điều kiện. Bởi vậy nghe bà ngoại bệnh nặng, hắn không chút suy nghĩ bay qua.

Ai biết được khi hắn đến nơi, bà ngoại đã vượt qua nguy hiểm, đang chậm rãi tĩnh dưỡng. Mà An Thế Duy bị buộc phải ngồi ăn một bữa cơm thân mật với con gái của một người bạn thân thiết, còn vì không thể kích thích bà ngoại đang dưỡng bệnh mà phải đóng vai đứa cháu ngoan ngoãn, nghẹn đến mức hắn sắp nội thương.

Bất quá An Thế Duy là tên nghịch ngợm hay gây chuyện, thật vất vả thoát thân, lại đem… em-trai-của-con-gái-của-người-bạn-thân-thiết-của-gia-đình về nước, trước tiên ở nhà quậy một trận trời long đất lở, sau đó vỗ mông chậm rì rì đáp máy bay trở về Nam Phong thị, đem mấy tiếng gầm gừ của người nhà ném ra sau đầu.

Vì chúc mừng hắn thoát ly khổ hải, còn thuận tiện khiến người nhà huyên náo, An Thế Duy mạnh mẽ yêu cầu Trịnh Liệt vì hắn đón gió tẩy trần.

Làm anh em, Trịnh Liệt tự nhiên không từ chối. Cho dù có lời mời của Lâu Vũ Tĩnh, hắn đi ăn một bữa cơm là coi như đã cấp một phân mặt mũi, cơm nước xong xuôi rồi hắn miễn phụng bồi.

Lần này là đi câu lạc bộ Kim Cương.

Vì vài năm gần đây Trịnh Liệt chỉ chú ý tới năm đứa con nuôi, lúc trước là vạn hoa tùng trung quá, bây giờ thì mất đi hứng thú với oanh oanh yến yến bên đường. Trịnh Liệt cảm giác chính mình đã trở thành một người đàn ông mẫu mực.

Đáng tiếc sự thật chứng minh, có vài người không phải hắn đối tốt với họ thì họ sẽ đối tốt lại với hắn. Mấy đứa con nuôi này của hắn không phải tốt lành gì, nếu còn tiếp tục dính lấy bọn chúng, Trịnh Liệt phỏng chừng chính mình chết như thế nào cũng không biết, cho nên quyết định buông tay toàn bộ.


Đã không còn người thỏa mãn nhu cầu sinh lý, Trịnh Liệt hiển nhiên sẽ không ủy khuất để bản thân đi làm hòa thượng. Bạn tình trăm năm khó kiếm chứ bạn giường một đêm thì không khó khăn gì.

Đến câu lạc bộ Kim Cương là vì làm tiệc đón gió cho An Thế Duy, cũng luôn tiện chọn một cậu nhóc nào đó thuận mắt đi khai phòng. Trịnh Liệt tạm thời không còn hứng thú với nữ giới. Cô Hà Vi An kia cũng không làm gì khiến hắn thay đổi khẩu vị.

Phòng hẹn gặp là phòng VIP 888 mà Trịnh Liệt hay dùng.

Trịnh Liệt đẩy cửa vào, bên trong đã có người ngồi.

Là một thanh niên chắc cũng gần bằng tuổi Ân Triệu Lan, nhưng mặt trẻ con nên có vẻ nhỏ hơn thực tế vài tuổi, đôi mắt sáng sạch sẽ, trên mặt có một má lúm đồng tiền, đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn, diện mạo thực khiến người ta ưa thích.

Thấy Trịnh Liệt, cậu ta tò mò nghiêng đầu, chần chừ hỏi “Anh là…Trịnh thiếu?”

Trịnh Liệt nở một nụ cười phong lưu phóng khoáng, vô cùng tự nhiên đi tới xoa bóp hai má cậu “Cái miệng nhỏ nhắn này nhìn rất ngọt, tên là gì? Mấy tuổi?”

Đừng hiểu lầm, đây là đang đùa giỡn.

Cậu thanh niên sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng. Cậu ta quay mặt đi né tay Trịnh Liệt, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ quái dị.

Trịnh Liệt khó hiểu nhìn cậu, biểu tình trách cứ “sao lại ngạc nhiên”, tỏ vẻ rất đúng lý hợp tình.

Cậu thanh niên lại sửng sốt, hoang mang sờ sờ hai má, ngập ngừng nói “Tôi là Phó Tranh, năm nay 25 tuổi…Lễ nghi trong nước thay đổi khi nào? Là do mình lâu quá chưa về nước hay sao?” Câu cuối cùng là mê man thì thào tự hỏi.

Bộ dáng ngốc nghếch này khiến Trịnh Liệt cười nhạo một tiếng.

“Được rồi, A Liệt, mày đừng chọc cậu ta nữa.” An Thế Duy nhìn trò hay trong chốc lát, từ bóng tối đi ra, vỗ vai Trịnh Liệt miễn cưỡng nói, rõ ràng là lời nói che chở, trong giọng nói lại không có thành ý gì.


Trịnh Liệt liếc mắt nhìn hắn “Này là người mà mày đề cập qua?” là em-trai-của-con-gái-của-người-bạn-thân-thiết-của-gia-đình bị tên bất lương An Thế Duy này mang về?

Mới đầu hắn còn tưởng là MB của câu lạc bộ Kim Cương, nhưng rồi hắn rất nhanh liền phủ định. Nơi này không có người có loại khí chất này.

(MB= money boy, trai bao)

An Thế Duy tùy ý ừ một tiếng, vẫy tay với Phó Tranh “Tiểu Tranh, đây là người tôi nói với cậu, bạn thân thiết của tôi Trịnh Liệt. Cậu cứ gọi nó Trịnh thiếu là được.”

“Nga, tôi cũng đoán vậy.” Phó Tranh lên tiếng, đi vài bước đến bên người An Thế Duy “Bạn của anh…rất nhiệt tình. Tôi xém chút nữa bị dọa.”

“Không có gì, rồi sẽ quen thôi.” An Thế Duy cười một thoáng, mở to mắt nói dối “Khi cậu là người một nhà rồi nó mới đúng thật là nhiệt tình.”

Phó Tranh nghe vậy, hảo cảm với Trịnh Liệt nhất thời tăng, cười ngại ngùng với hắn.

“Tiểu Tranh mới từ nước ngoài trở về?” tay Trịnh Liệt sờ sờ đầu Phó Tranh, tiếp tục đùa giỡn.

Phó Tranh không được tự nhiên chấn động, nhưng nghĩ tới lời nói vừa rồi của An Thế Duy, lại nhịn xuống không nhúc nhích, khốn quẫn gật đầu “Ừa, cùng An thiếu trở về. Anh ấy nhờ tôi giúp một chuyện.” Cậu thành thật nói, ánh mắt nhìn An Thế Duy mang theo thân cận và tín nhiệm.

Trịnh Liệt nhướn mày với An Thế Duy. Rõ ràng là một cậu nhóc đơn thuần, thằng này làm sao mà lừa được như vậy? Coi trọng?

An Thế Duy cho hắn một nụ cười không cho là đúng. Hắn đã nếm qua vô số người thoạt nhìn thanh thuần vô cấu, đối với loại người này đã căm thù đến tận xương tủy, lừa Phó Tranh này chả tốn một hơi một sức, như thế nào lại có thể coi trọng.

Mày thích thì cứ mang đi. Ánh mắt An Thế Duy nói như vậy.

Trịnh Liệt nhìn Phó Tranh quả thật thấy thuận mắt. Nếu đêm nay bắt buộc phải tìm người làm ấm giường thì cậu nhóc này chấp nhận được.


Nếu đã động tâm tư, động tác Trịnh Liệt bắt đầu mang theo chút dụ dỗ. Tay hắn lơ đãng trượt từ đầu tới cổ Phó Tranh, đầu ngón tay như có như không vuốt ve làn da sau gáy cậu.

Phó Tranh không tự giác phát run, theo phản xạ quay qua nhìn Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt thực vô tội chớp mắt, lại là biểu tình trách cứ “sao lại ngạc nhiên”.

Phó Tranh mờ mịt rụt cổ cầu cứu nhìn An Thế Duy. Cậu không thích bị Trịnh Liệt đụng vào, nhưng lại không biết nên làm như thế nào mới không thất lễ. An Thế Duy đã nói, Trịnh Liệt là bạn tốt nhất của hắn.

An Thế Duy chỉ chăm chú thưởng thức ly rượu chân thấp trong tay, như thể không nhìn thấy ánh mắt Phó Tranh.

Trịnh Liệt được một tấc lại muốn tiến một thước ôm chặt vai Phó Tranh, mặt sáp lại gần…

“Cho qua!” Một tiếng kêu cứng rắn đột nhiên vang lên từ phía sau.

Trịnh Liệt sửng sốt, buông vai Phó Tranh xoay người lại, thình lình đối diện tầm mắt hung tợn của Trịnh Phỉ.

Y mặc đồng phục của nhân viên phục vụ câu lạc bộ Kim Cương, trên tay nâng một mâm hoa quả lớn, mặt cực kỳ khó chịu, ánh mắt trừng Trịnh Liệt như thể muốn thiêu người hắn ra một cái động.

“Mày sao lại ở đây?” Trịnh Liệt không khỏi hỏi. Đêm đó Trịnh Phỉ nháo đã đời, sáng hôm sau đã không còn thấy bóng dáng. Hắn còn tưởng y rốt cuộc đã đi, không nghĩ là ở chỗ này sẽ gặp lại. Trong lúc nhất thời, trong đầu Trịnh Liệt tràn ngập các loại phỏng đoán.

An Thế Duy và Phó Tranh đều nhìn Trịnh Liệt Trịnh Phỉ. Người trước là nhận ra được Trịnh Phỉ Trịnh tứ thiếu nức tiếng trên đường, đối với bộ dáng y bây giờ cảm thấy kinh ngạc. Người sau thì không biết Trịnh Phỉ, nhưng thấy y vừa xuất hiện liền dắt đi sự chú ý của Trịnh Liệt, thở một hơi nhẹ nhõm, theo bản năng càng dựa sát vào người mà mình tín nhiệm An Thế Duy.

“Hiện tại tui là thủ hạ Sân ca. Ổng kêu tui đi nơi nào tui liền đi nơi đó.” Trịnh Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói.

Y buông mâm hoa quả xuống bàn, dùng ánh mắt đầy hận ý trừng Phó Tranh. Phó Tranh sợ tới mức mặt trắng bệch, không tự giác bấu quần áo An Thế Duy.

Trịnh Liệt hừ một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, một lát sau, rất nhiều hoa quả và rượu tây liên tục được đưa lên.

Lúc này, mấy hồ bằng cẩu hữu của Trịnh Liệt và An Thế Duy lục tục kéo đến. Trước đó bọn họ đều đã nghe nói hai anh em này đã giải hòa, nhưng chính thức tụ họp một lần lại chậm chạp không chịu mở. Thật vất vả đến đêm nay mới nhận được lời mời, tất cả đều đến không thiếu một ai. Không khí trong phòng cũng dần náo nhiệt lên.


An Thế Duy vội vàng trò chuyện vui vẻ với bằng hữu, ném Phó Tranh sang một bên. Có người để ý Phó Tranh, tưởng cậu là MB, thấy An Thế Duy không để ý người ta cũng biết hắn là có ý gì, liền sáp lại gần. Động tác của bọn họ so với Trịnh Liệt còn càn rỡ hơn, khiến Phó Tranh sợ quá mức, chỉ biết lui sâu vô góc rầu rĩ không dám nhúc nhích, dùng ánh mắt ướt sũng nước như nai Bambi nhìn An Thế Duy.

Trịnh Liệt ngược lại có tâm đi an ủi cậu, tốt nhất đêm nay thuận lợi kéo người lên giường. Nhưng Trịnh Phỉ lại là phục vụ ở phòng này, thấy Trịnh Liệt có ý đồ muốn đi tới góc phòng, y liền như oan hồn bất tán, nói thì không nói, chỉ dùng một đôi mắt to hung ác trừng người.

Loại ánh mắt huyết tinh khí thế này thật sự không phải loại Phó Tranh có thể chịu được. Y cơ hồ trốn Trịnh Liệt, từ góc này chuyển qua góc khác.

Mắt thấy không thể bắt được con mồi đêm nay nhìn trúng, Trịnh Liệt đối với tên phá đám Trịnh Phỉ thực sự căm tức.

Sắc mặt Trịnh Phỉ cũng chẳng tốt lành gì.

Hai cha con, không, đã từng là cha con, giữa không khí náo nhiệt nhìn nhau trừng trừng, tia lửa vô hình va chạm trong không trung.

Có bằng hữu nhìn thấy màn thú vị này, chọc chọc An Thế Duy. An Thế Duy liếc mắt nhìn sang, cười vô cùng đen tối, lắc đầu chặn người muốn tới hòa giải, sau đó lại kề tai một người nói vài câu. Người nọ hiểu ý xấu xa cười.

Một lát sau, Trịnh Phỉ được quản lý gọi, bảo y ra ngoài đem một mâm hoa quả. Đi chưa được mười phút, Trịnh Phỉ trở về, Trịnh Liệt đã không thấy bóng dáng.

Trịnh Phỉ cực buồn bực, buông mâm hoa quả, rất nhanh cũng biến mất.

Từ sau khi Trịnh Liệt hòa giải với Trịnh Liệt, những chỗ ăn chơi của Tiêu Sân lại một lần nữa mở rộng cửa với Trịnh Liệt, dành cho hắn sự phục vụ tốt nhất.

Lúc đặt phòng Trịnh Liệt đã nói với quản lý là sẽ qua đêm ở khách sạn trực thuộc câu lạc bộ, ngụ ý là an bài một người qua đêm với hắn. Đối với kiểu mà Trịnh Liệt yêu thích, quản lý đã nhớ kỹ.

Bất quá Trịnh Liệt nhìn thấy Phó Tranh rồi liền đem chuyện này ném tới sau đầu.

Nhưng sau khi xác định Phó Tranh không có khả năng qua đêm với hắn, Trịnh Liệt thu được một thẻ phòng mà bằng hữu đưa cho. Đây là do quản lý câu lạc bộ đưa tới.

Sau đó Trịnh Liệt thừa dịp Trịnh Phỉ rời khỏi, ly khai phòng VIP đang náo nhiệt, đến khách sạn trực thuộc câu lạc bộ.

Trong phòng khách sạn không có một bóng người. Nhưng Trịnh Liệt vừa bước vào phòng, sau lưng liền nghe tiếng chuông cửa.

Trịnh Liệt nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy một cậu trai xinh xắn, vì thế hắn liền mở cửa—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận