Cha Nuôi

CHƯƠNG 115

 

Trong khi hai người lâm vào trầm mặc dài đến mấy phút đồng hồ, đột nhiên Thiện Minh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, “Chiếc xe kia nhìn thật là quen…… Chúng ta bị theo dõi rồi.”

Thẩm Trường Trạch cũng lập tức nhìn thoáng qua, ở một chỗ phía sau cách họ khoảng năm mươi mét có một chiếc xe bánh mì không hề gây chú ý dừng lại. Lúc trước chiếc xe này từng xuất hiện trong gương chiếu hậu của họ hai lần, lúc này thì biến mất, có thể vừa rồi mới lặng lẽ chạy tới sau lưng họ. Thẩm Trường Trạch nắm vô lăng xoay một vòng, “Đi thôi.”

Y lại lần nữa lái xe về đường chính, quả nhiên chiếc xe bánh mì phía sau chậm rãi đi theo. Bọn họ đậu xe ở một bãi đỗ xe của siêu thị, sau đó cùng nhau đi vào siêu thị, vòng qua cửa đi dành cho nhân viên ra cổng sau, sau đó đi thẳng tới chỗ chiếc xe bánh mì kia đỗ. Khi họ chỉ còn cách chiếc xe này khoảng trăm mét, chiếc xe dường như có cảnh giác, đột nhiên lái đi.

Hai người không đuổi kịp, nói gì cũng có chút thất vọng, chậm rãi đi đến chỗ xe mình.

Khi đến gần chiếc xe khoảng bảy tám mét, Thẩm Trường Trạch đột nhiên dừng bước, cái mũi tinh tường của y ngửi thấy hương vị thuốc súng bình thường chỉ xuất hiện trên chiến trường. Y đột nhiên kéo Thiện Minh chạy ra phía sau, vừa chạy được khoảng ba bốn mét, sau lưng vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt. Sóng xung kích ném hai người đi, hai người lăn trên mặt đất vài vòng, cũng may bên cạnh nhiều xe, những mảnh vụn tung toé đều bị những chiếc xe này chặn lại. Họ ngoài bị chấn đến choáng óc inh tai thì cũng không bị thương gì.

Hai người nhảy dựng lên, ý định sơ tán quần chúng. May mắn bây giờ đã là hơn chín giờ tối, người đến siêu thị mua sắm không nhiều lắm. Trên bãi đỗ xe chỉ có lác đác vài người, nổ cách xe của họ cũng không gần, ngoài bị kinh sợ thì không ai bị thương.

Toàn cảnh hỗn loạn, có người thét chói tai, có người báo cảnh sát, nhiều người khác thì chạy như điên, hận không thể cách chỗ phát nổ càng xa càng tốt.

Cũng không biết là ai ngạo mạn như thế, dám ở trung tâm phố xá sầm uất mà làm nổ ô tô của họ!

Xa xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, hai người nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, Thẩm Trường Trạch lấy điện thoại muốn gọi cho Đường Đinh Chi. Xe là đang danh nghĩa của y, sớm muộn gì cũng sẽ lần tới chỗ y, trước tiên y phải bảo Đường Đinh Chi giải quyết cho y đã. Không ngờ vừa lấy điện thoại ra, điện thoại đột nhiên vang, màn hình trắng bạch một mảnh, không có bất cứ dãy số nào.

Thiện Minh ấn lên cái nút nhỏ điều chỉnh thời gian ở mặt bên đồng hồ đeo tay, sau đó lôi ra một cái dây nhỏ bằng nhôm, dán sợi dây lên chỗ có tín hiệu mạnh nhất của điện thoại di động, Thẩm Trường Trạch ấn xuống nút trả lời.

“A lô?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp, “Con trai, con thích món quà gặp mặt này chứ?”

Thẩm Trường Trạch lạnh nhạt nói: “Ông muốn làm gì?”

“Ta chỉ muốn dạy bảo con một chút thôi, cho con biết phản bội cha ruột mình sẽ có hậu quả gì.”

“Giữa chúng ta không nên nói tới chữ phản bội, lý tưởng của chúng ta bất đồng, tôi sẽ không giúp ông. Tôi cũng khuyên ông sớm dừng tay một chút, đối địch với một quốc gia là rất không sáng suốt.”

“Ha ha, con quả thật không hề phản bội gã ‘cha’ kia của con, hiển nhiên trong mắt con một thằng lính đánh thuê cấp thấp cũng xứng để con gọi ‘ba’. Chẳng qua đây cũng không phải lỗi của con, nếu không phải lũ khốn này bức bách ta, ta cũng sẽ không để con đi, nếu con vẫn đi theo bên cạnh ta, con sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ta.”

Thẩm Trường Trạch liếc nhìn Thiện Minh, dùng ánh mắt hỏi hắn có phát hiện vị trí của đối phương không, Thiện Minh lắc đầu.

“Mục đích thực sự của ông là gì? Chẳng lẽ ông vọng tưởng nô dịch con người? Đừng ngây thơ, đó là chuyện không thể nào, long huyết nhân vốn không có năng lực sinh sôi nảy nở hậu duệ, tiến hóa lại có tỉ lệ thất bại cực cao. Cứ cho là cả thế giới này biến thành khỉ thì cũng sẽ không biến thành long huyết nhân.”

“Thật đáng buồn cười, con chỉ có thân thể biến thành long huyết nhân, lòng dạ và tầm nhìn thì vẫn hạn hẹp y như con người vậy. Con người rất yếu ớt, lạnh không được nóng không được, khát không được đói bụng không được, bọn họ sớm muộn gì cũng bị đào thải. Vấn đề sinh sôi nảy nở nhất định sẽ được giải quyết, vấn đề tiến hóa cũng vậy, đây là xu thế mà bất kì kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Ngay cả bọn người ngu xuẩn kia cũng đang cố gắng nghiên cứu làm như thế nào để chế tạo ra càng nhiều long huyết nhân, là chính bọn chúng tự hủy diệt mình, một ngày nào đó long huyết nhân sẽ bởi vì ưu việt của thể năng và trí tuệ mà trở thành chúa tể của thế giới này.”

Tiếp xúc càng nhiều, Thẩm Trường Trạch lại càng có thể cảm nhận được sự điên cuồng của Thẩm Diệu. Y không biết là cái gì đã hun đúc nên cảm giác về sự ưu việt cho Thẩm Diệu như vậy, chẳng lẽ vì đã trở thành long huyết nhân quá lâu? Lâu đến mức khiến họ vứt bỏ nhân tính?

Từ tình huống đặt bom khi y chỉ tuỳ tiện đi ra ngoài hôm nay là có thể nhận ra được, sự sống con người trong mắt hắn đã chẳng là gì đáng nói rồi.

Y muốn ngăn cản Thẩm Diệu, y nhất định phải ngăn cản Thẩm Diệu, trước khi hắn gây ra càng nhiều sai lầm.

“Con ta, ta hi vọng con có thể cùng ta chia sẻ thắng lợi chứ không phải trở thành một nét bút hỏng trong kế hoạch của ta. Con cứ suy nghĩ lại cẩn thận đi, con người có thể cho con cái gì đây? Tiền? Quyền lợi? Địa vị? Mấy thứ này chúng ta tiện tay cũng có được không ít, bọn họ chỉ có thể cho con vài thứ bé nhỏ không đáng nói, con tội gì phải chịu bị quản chế như thế?”

Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Ông không hiểu đâu, tôi không muốn nhiều lời.”

Thẩm Diệu cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại.

Thiện Minh khoát tay, “Trước đó đã được xử lý, không định vị được.”

Thẩm Trường Trạch bực dọc ném điện thoại xuống đất.

Thiện Minh đá điện thoại lên khỏi mặt đất, sau đó một tay bắt lấy ném lại cho Thẩm Trường Trạch. Chiếc điện thoại đặc chế kia cực kì rắn chắc, không sứt mẻ chút nào.

Thiện Minh nói: “Hắn ta đã mê muội rồi, chả khác gì phần tử khủng bố đâu. Đội ngũ long huyết nhân thủ hạ của hắn đang không ngừng lớn mạnh, hơn nữa đều bị hắn tẩy não, cứ tiếp tục như vậy vô cùng nguy hiểm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây ra vài chuyện khiến cho thế giới chú ý.”

Thẩm Trường Trạch cười khổ nói: “Ông ta chính là người như vậy.”

Thiện Minh lắc đầu, ánh mắt sắc bén, “Không, hắn đã không phải ‘người’ nữa rồi.”

Bị Thẩm Diệu gây chuyện như vậy, bọn họ cũng không còn tâm tình đi dạo trên đường cái  nữa, có lẽ ở chỗ tối vẫn còn người đang theo dõi bọn họ. Nhưng lúc này mà gọi người của căn cứ đến đón họ cũng có thể sẽ làm lộ bí mật căn cứ, ý của Đường Đinh Chi cũng là bảo họ ở bên ngoài thêm hai ngày, y sẽ phái người quét sạch những kẻ theo dõi họ trên đường, sau đó lại đón họ trở về.

Chỗ ở của Thẩm Trường Trạch chắc chắn đã bị theo dõi, vì thế hai người đi tới khách sạn.

Gần đây Thiện Minh liên tiếp có nhiệm vụ, tiền vào như nước lại không có chỗ tiêu, nhanh chóng chọn khách sạn đắt nhất, đặt phòng xa xỉ nhất, gọi cả một bàn đồ ăn, ý định hưởng thụ một trận.

Trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, hai người vẫn trắng đêm điên cuồng làm tình như trước, có lẽ là bọn họ đều biết, tử vong cách mỗi người họ đều rất gần, thừa dịp vẫn còn một hơi thở, vẫn còn nhịp tim, nhất định phải nắm chặt thời gian.

Bọn họ làm tình trên ban công, trên sô pha, trên bàn, dưới sàn nhà, trên giường, bất cứ chỗ nào họ thích trong căn phòng tổng thống này, tận tình mập hợp, dùng phương thức nguyên thủy nhất để gần gũi nhau, thật giống như làm như vậy có thể hoà tan thể xác và tinh thần với nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau.

Hai ngày sau, Đường Đinh Chi phái người đến đón họ trở về.

Về được một lúc Thẩm Trường Trạch đã bị gọi đi, còn Thiện Minh thì hứng chịu sự xỉ vả của toàn bộ thành viên Du Chuẩn, cảm thấy hắn đi ra ngoài chơi không mang theo bọn họ rất là vô đạo đức.

Để nhận lỗi, Thiện Minh trực tiếp mở bàn đánh bạc trong phòng thí nghiệm, tổ chức chơi black jack. Một đám người ầm ầm mở ba bàn đánh bạc, làm cho tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học nhìn đến trợn tròn mắt.

Khi Đường Đinh Chi trở về, nơi này nghiễm nhiên đã biến thành một sòng bạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui