Cha Nuôi

CHƯƠNG 129

 

Bọn họ lần theo mùi đuổi vào trong rừng cây.

Đến bây giờ bọn họ có thể chắc chắn là đối phương đang dẫn dụ họ, luôn giữ một khoảng cách nhất định với họ, để Al có thể lần theo, nhưng không ở quá gần.

Trong rừng cây cối dày đặc, gần như không có ánh sáng, Thiện Minh lấy trong balô ra một chiếc đèn pin, thấp giọng nói: “Cẩn thận có bẫy.”

Al đi hẳn lên phía trước mở đường cho họ. Tuy rằng biến thành long huyết nhân cũng không phải hắn tự nguyện, nhưng không thể không nói, sau khi hoàn toàn thay máu, năng lực tăng trưởng đến kinh người. Có được sức mạnh và tốc độ như siêu nhân, vảy giáp trời sinh có khả năng phòng thủ cao, bị thương có thể tự lành, dưới bất cứ điều kiện nào cũng ưu việt hơn con người rất nhiều. Mỗi người đàn ông đều ôm giấc mộng trở nên vô cùng cường đại, trên thực tế nếu không phải bởi vì tiến hóa mang theo mạo hiểm rất lớn, tỉ lệ 88% sẽ là mạch máu nổ tung mà chết, rất nhiều người đều hi vọng biến thành một sinh vật cao cấp hơn như vậy.

Bọn họ đi thật cẩn thận hơn một trăm mét, vẫn có vẻ rất thuận lợi. Đột nhiên, Al và Thiện Minh đều nghe thấy trong bụi cỏ xung quanh có động tĩnh không tầm thường.

Thiện Minh lập tức tắt đèn pin, chậm rãi ôm súng lên, nhẹ giọng hỏi: “Hướng nào?”

Al nói: “Mọi hướng.”

Hắn và Thiện Minh vây Đường Đinh Chi vào giữa, so với hai người đang khẩn trương, Đường Đinh Chi có vẻ rất ung dung, không có một chút cảm xúc căng thẳng nào, y đột nhiên cao giọng kêu lên: “Thượng uý Triệu Thanh Linh, là chị sao !”

Một trận gió lạnh thấu xương quát vào mặt, Thiện Minh bắn một phát súng tới nơi sát khí đang ngưng kết, Al bị một luồng xung lực lớn đẩy ngã, ngay sau đó cánh đau đớn một trận, một cây đao trực tiếp ghim cánh của hắn xuống đất.

Al giữ chặt eo người nọ, tay kia hung hăng đánh vào mặt người nọ. Người nọ ra sức né tránh, bị Al kéo xuống một mảnh quần áo và da thịt, sau đó lăn sang một bên, tốc độ này thật sự quá nhanh, động tác linh hoạt đến kì quái.

Thiện Minh miễn cưỡng có thể nhìn thấy bóng người đang hoạt động trong đêm, hắn vội vàng mở đèn pin, chiếu lên bóng dáng người kia, chỉ thấy cách đó không xa có một người đang ngồi, ánh sáng mạnh của đèn pin vừa chiếu đến thì không nhịn được che mắt đi.

Thị lực của long huyết nhân vô cùng tốt, vào ban đêm, mắt của họ có thể nhìn rõ hơn 50% so với con người, nhưng điều này cũng có nghĩa là nếu như bị ánh sáng mạnh chiếu vào, họ sẽ khó chịu hơn con người rất nhiều.

Thiện Minh chiếu đèn một vòng, quả nhiên nhìn thấy long huyết nhân kia khác hẳn với bất cứ long huyết nhân nào từng nhìn thấy, hình thể tinh tế hơn rất nhiều, bả vai hẹp hơn, xương hông có đường cong đặc thù của nữ tính. Hắn thấy long huyết nhân kia sau khi quen với ánh sáng còn muốn nhào lên tấn công Al, hắn gọi to: “Triệu Thanh Linh, cô không muốn cứu con trai của cô à !”

Triệu Thanh Linh sửng sốt, vụt quay đầu nhìn về phía hắn.

Al nhân cơ hội nhổ thanh đao kia ra, đứng lên.

Đường Đinh Chi nháy mắt bị Al đẩy ngã khi Triệu Thanh Linh tập kích, bây giờ cũng đứng lên khỏi mặt đất, trầm giọng nói: “Thượng uý Triệu Thanh Linh, xin chị hãy tỉnh táo lại.”

Triệu Thanh Linh mở miệng nói chuyện, “Các người…… Ai……?” Chị đọc nhấn rõ từng chữ rất không rõ ràng, giống như nói chuyện thật vất vả.

Thiện Minh lấy đèn pin cẩn thận chiếu vào chị một lần, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của chị.

Người phụ nữ này có tất cả đặc thù của long huyết nhân, vóc dáng rất cao, ít nhất phải 178cm, tướng mạo nhìn qua không đến bốn mươi, rất giống Thẩm Trường Trạch. Mặt mũi Thẩm Trường Trạch hẳn được di truyền hầu hết từ chị, còn khí chất thì lại rất giống Thẩm Diệu. Tóc chị rất ngắn, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt cẩn thận, trên thân thể chị không thể tìm thấy sự nhu hoà và yếu đuối đặc thù của phái nữ, mà lại làm cho người ta cảm thấy bị áp lực cực lớn.

Chị e hèm một tiếng, dường như cảm thấy rầu rĩ vì lời mình vừa nói, chị cố sức nói, “Các người là ai?”

Đường Đinh Chi nói: “Chúng tôi là bạn của con chị.”

“Con?” Chị nắm chặt nắm tay, thân thể có chút run rẩy, “Con tôi…… không thể nào…..”

“Y còn sống, chồng chị cũng sống.”

Triệu Thanh Linh lạnh lùng nói: “Bọn họ chết rồi!” Nói xong thân thể run rẩy đến không đứng vững, biểu cảm lập tức thay đổi, trong ánh mắt tất cả đều là bi thương, “Chết……”

Thiện Minh đứng trước mặt chị cất khẩu súng đi, sau đó nói rõ từng tiếng, “Họ còn sống, tôi nuôi dưỡng con của cô, năm nay nó đã hai mươi tuổi rồi.”

Lồng ngực Triệu Thanh Linh không ngừng phập phồng, chị thở hổn hển mấy hơi thật lớn mới tỉnh táo lại được, chị lạnh lùng thốt lên, “Đến đây.” Nói xong xoay người đi vào trong rừng.

Ba người đi theo đuôi chị.

Đi ước chừng mười phút, trước mặt xuất hiện một khoảng đất trống, trên mặt đất có một cái lều, cùng với một đống lửa đã tắt.

Chị đi tới đốt lửa lên, sau đó tự mình ngồi xuống, cũng chỉ vào bên cạnh, bảo họ ngồi.

Triệu Thanh Linh uống một ngụm nước, “Tôi đã không nói tiếng Trung rất lâu rồi, tôi hỏi, các cậu đáp.”  Chị nhìn Thiện Minh, “Ảnh chụp, con trai.”

Thiện Minh sửng sốt, trên người hắn không có ảnh của Thẩm Trường Trạch.

Triệu Thanh Linh hơi nhíu mày, “Nuôi nó?” Chị kéo sợi dây chuyền trong áo, mở cái mặt vàng của nó ra, nương theo ánh lửa, một tấm ảnh gia đình cũ kĩ vàng ố hiện lên.

Đường Đinh Chi giải thích: “Trong máy tính của tôi có, nhưng tôi đặt ở doanh trại, rồi chị sẽ xem được thôi.”

“Nó, cậu làm thế nào mà nuôi nó được? Nó ở đâu?” Chị hỏi Thiện Minh.

Thiện Minh kể lại toàn bộ việc làm thế nào mình nuôi dưỡng Thẩm Trường Trạch, về phần chuyện y đang ở đâu thì Đường Đinh Chi bắt đầu nói từ khúc đưa Thẩm Trường Trạch về Trung Quốc, nói đến cả việc Thẩm Diệu xuất hiện.

Khi Triệu Thanh Linh nghe đến tên Thẩm Diệu, vẻ mặt lại là bi thương khó nén.

Đường Đinh Chi nói: “Thẩm Diệu đã biến thành một kẻ theo chủ nghĩa chủng tộc cực đoan, chúng tôi không biết hắn đang ấp ủ cái gì, nhưng hắn đã tràn ngập khinh miệt và thù hận với con người. Hắn vì đạt thành mục đích của mình mà giấu Thẩm Trường Trạch đi, hơn nữa cũng đã trốn, hiện tại chúng tôi cần chị dẫn hắn đi ra, hiện giờ chị là hi vọng duy nhất của chúng tôi.”

Từ lúc Thẩm Trường Trạch năm tuổi đến tận bây giờ, câu chuyện dài dòng này nói xong cũng mất chừng một giờ. Nếu đổi thành người phụ nữ bình thường, nghe được những chuyện con mình phải trải qua như thế đã sớm không chịu nổi, nhưng Triệu Thanh Linh dù sao cũng không phải người thường. Ngoài vẻ mặt có chút biến hoá, chị vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, cho dù là biết tin tức lớn như chồng và con trai mình vẫn còn sống, chị đều tiếp nhận rất nhanh.

Triệu Thanh Linh cúi đầu nhìn đống lửa trước mặt, “Tôi sẽ không làm vì các người nữa, tôi chỉ làm vì con mình.”

“Tôi hiểu, lần hành động này là tôi bí mật lên kế hoạch, cấp trên cũng không biết tin tức, tôi đồng ý tiếp tục giấu diếm cho chị. Cho dù chị bị phát hiện, tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của chị, để chị tự mình quyết định sẽ đi hay ở, tôi cam đoan.”

Thiện Minh hỏi: “Nhiều năm như vậy cô trốn ở đâu? Vì sao không xuất hiện?”

Triệu Thanh Linh chậm rãi quen với việc một lần nữa nói tiếng mẹ đẻ, chị đứt quãng trả lời vấn đề này. Thì ra, trong vài năm đầu khi Thẩm Trường Trạch mới biến mất, chị và Thẩm Diệu luôn luôn tìm y. Nhưng Thẩm Diệu dần dần trở nên vô cùng căm thù chính phủ, hơn nữa có khuynh hướng theo chủ nghĩa chủng tộc. Triệu Thanh Linh và hắn bất đồng ý kiến, liền một mình đi tìm Thẩm Trường Trạch, sau đó hai người mất liên lạc, chị cũng không tìm thấy Thẩm Trường Trạch. Chị nghĩ họ đều đã chết, chị lại không ngừng bị chính phủ truy tìm, nản lòng thoái chí, bỏ chạy đến nơi xa xôi nhất của Tổ quốc, sinh hoạt trong vòng luẩn quẩn của đám người biên cương, chưa từng rời khỏi nơi này.

Nếu Đường Đinh Chi không đến tìm chị, có khả năng cả đời chị cũng sẽ không rời khỏi nơi này, giống như một nhà sư khổ hạnh, mang theo bí mật kinh người, sống già nua cô độc đến chết.

Bọn họ cứ đứt quãng hàn huyên như vậy rất nhiều, Triệu Thanh Linh dần dần có thể bình thường câu thông, chị không ngừng hỏi con trai mình như thế nào, bảo Thiện Minh nói cho chị chi tiết trưởng thành của Thẩm Trường Trạch.

Hồi lâu Thiện Minh cũng không nói gì nhiều, hắn chậm rãi kể lại từng chút thời gian của mình và Thẩm Trường Trạch, bắt đầu từ lúc y vẫn còn là chú nhóc con, nói đến tận khi y trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Bọn họ một nói rất nghiêm túc, một nghe rất chăm chú, ngay cả Đường Đinh Chi và Al cũng không muốn quấy rầy họ. Nói xong lời cuối cùng, tâm tình Thiện Minh càng ngày càng khó chịu, hắn không thể tưởng tượng hiện giờ Thẩm Trường Trạch đang làm cái gì, suy nghĩ cái gì, nhưng sự phản bội của hắn nhất định làm con hắn rất thống khổ, điều này cũng khiến tim hắn phải chịu sự dày vò không ngừng.

Bất tri bất giác, bọn họ đã ngồi rất lâu, Đường Đinh Chi không ngừng phát tin tức xác nhận an toàn về doanh trại, cuối cùng thấy trời đã sắp sáng, ba người mới trở về.

Trước khi đi, Đường Đinh Chi để lại những thứ đã được chuẩn bị tốt cho Triệu Thanh Linh, là chứng minh thư mới và tiền.

Triệu Thanh Linh sẽ đến Bắc Kinh trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa sẽ ở nơi mà Đường Đinh Chi chuẩn bị sẵn cho chị để chờ họ.

Sáng ngày hôm sau, họ ngồi xe quay trở về sân bay Akesu, sau đó từ nơi này ngồi máy bay về Bắc Kinh, chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui