Cha Nuôi

CHƯƠNG 142

 

Thiện Minh ăn một chút, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, hắn nhấc lên nghe, là giọng của Thẩm Trường Trạch. Nghe giọng nói ấy trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy tim run lên, suýt trực tiếp cúp điện thoại, cũng may hắn cố nén được.

Thanh âm của Thẩm Trường Trạch có chút mỏi mệt, “Ba, nghe nói ba đã tỉnh, hồi phục thế nào?”

“Ừ, cũng được.”

“Con xử lý chuyện bên này xong sẽ đi đón mọi người, mấy ngày tới ba nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Trường Trạch đặc biệt nhấn mạnh, “Không được chạy loạn.”

Trong lòng Thiện Minh dâng lên một trận không thoải mái, cảm giác bị sói theo đuổi thế này thật sự là hỏng bét, hắn cứng rắn nói, “Ta không trở về Trung Quốc.”

Thanh âm của Thẩm Trường Trạch trầm xuống, “Vậy ba muốn đi đâu?”

“Mọi chuyện đã kết thúc, Thẩm Diệu đã bị bắt, bây giờ ta không có gì phải lo lắng nữa, đi nơi nào là do ta tự quyết định.”

Thẩm Trường Trạch trầm mặc, “Ba, con khuyên ba đừng tùy hứng, ở Tunisia chờ con, bây giờ ba muốn đi nơi nào con sẽ đi cùng ba. Nhưng nếu ba chạy loạn, cho dù ba đi đến đâu con cũng sẽ tìm được ba.”

Thiện Minh nóng nảy nói, “Mi thật con mẹ nó đáng ghét.” Nói xong dùng sức cúp điện thoại. Sự chấp nhất này của Thẩm Trường Trạch với hắn khiến hắn thật sự không biết làm sao, Thẩm Trường Trạch dâng hiến là đầy ngập tình yêu và sự chiếm giữ không hề cho hắn cự tuyệt, mà hắn có thể cho Thẩm Trường Trạch cái gì đây? Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới muốn sống cuộc sống nào khác ngoài làm lính đánh thuê, đời này hắn cũng chưa từng xử lý cái gọi là “vấn đề tình cảm”, hắn không muốn tiêu phí đầu óc vào việc này, bây giờ thì hắn chỉ muốn trốn.

Hắn do dự một phút liền nhảy khỏi giường, thu thập ít hành lý đơn giản, tìm Al lấy chút tiền mặt, dự định rời đi.

Al hỏi: “Cậu vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu?”

“Không biết…… À, có lẽ tôi sẽ tới Mĩ thăm Houshar và Pearl, đừng nói cho bất kì ai, bị chuyện của Thẩm Diệu quấn chân quá lâu rồi, tôi muốn đi giải sầu.”

“Được rồi, nhớ giúp anh hỏi thăm họ.”

Thiện Minh chuẩn bị mọi thứ trong khoảng nửa giờ, sau đó ngồi xe mà Al đã chuẩn bị cho hắn đi tới sân bay gần nhất, dứt khoát bay đi thật.

Khi máy bay cất cánh, hắn liền nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Trường Trạch sẽ không tìm thấy hắn, ít nhất trong một thời gian hắn sẽ không phải đối mặt với thất vọng, thương tâm và chờ mong trong mắt Thẩm Trường Trạch. Hắn chỉ muốn sống theo ý mình, không muốn chịu trách nhiệm vì bất cứ chuyện gì mình đã làm. (Hừ, anh đúng là đồ vô trách nhiệm >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui