Cha Nuôi

CHƯƠNG 16

 

Khi Thiện Minh trở lại căn cứ tạm thời thì trời đã sáng.

Người gác đêm nhìn quần áo hắn dính máu thì cực kì khẩn trương, Thiện Minh khoát tay, “Đợi Al tỉnh tôi sẽ đi tìm anh ta.”

Hắn trở lại lều của mình, đứa nhỏ đang ngủ say. Thiện Minh ngồi vào đầu giường, nhìn thân thể nhỏ bé cuộn mình thành một khối kia, trong lòng mờ mịt.

Rốt cuộc thằng nhóc này là con của ông to nào mà lại khiến bộ đội đặc chủng Trung Quốc vượt biên đuổi tới tận vùng cực nam Myanmar này? Món đồ chơi nhỏ hắn nhất thời hứng khởi nhặt về có lẽ sắp mang đến phiền toái lớn cho cả đoàn, điều này thật sự làm Thiện Minh bất ngờ. Nhưng bây giờ cho dù gặp phải bất cứ uy hiếp gì thì hắn cũng đã không còn đường lui, Thiện Minh hắn đã từng trải qua cuộc sống mà bộ não cũng gắn liền với thắt lưng, đến chết còn không sợ, hắn lại càng không sợ thế lực của bất kì kẻ nào, thậm chí sự khiêu khích đến từ quân đội lại khiến hắn cảm thấy hưng phấn và kích thích.

Toàn bộ sự việc cho đến hiện tại, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là làm thế nào mà những người đó truy được tới bọn họ. Người bình thường khi nghe tin máy bay rơi tan xác, lại còn là ở vùng rừng rậm nguyên sinh khắp nơi tràn đầy nguy hiểm đòi mạng kia, sao còn có thể nghĩ rằng một đứa trẻ năm tuổi còn sống chứ?

Giả thiết rằng họ tìm thấy xác cái máy bay kia mà không phát thi thể đứa nhỏ, lại lấy hành trình đi bộ của một đứa nhỏ năm tuổi trong vài ngày làm đường kính, phạm vi tìm kiếm là vài dặm thậm chí hơn mười dặm trong rừng nguyên sinh, toàn bộ hành động giải cứu như vậy sẽ tốn bao nhiêu nhân lực vật lực? Lại càng không nói đến việc mạo hiểm vượt biên phi pháp dễ gây ra tranh cãi quốc tế. Cuối cùng những người đó có thể tìm được chủ thuê của bọn họ, cuối cùng lại vì sao mà tra được tới bọn họ, sự kiên trì này làm Thiện Minh không dám tin, hắn không thể tưởng tượng những người đó đã trả giá bao nhiêu tài lực vì chuyện này.

Trừ phi ngay từ đầu những người đó đã chắc chắn đứa nhỏ này tuyệt đối sẽ không chết, như vậy việc bọn họ quyết tâm không bỏ qua tìm kiếm còn thấy hợp lý, nếu không thì tìm kiếm lan tràn không mục đích một đứa bé ở trong rừng rậm như biển sâu kia cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Nhưng sao lại có người dám khẳng định rằng một đứa nhỏ năm tuổi đã gặp tình huống kia mà vẫn còn sống?

Toàn bộ sự tình thật sự khó tin, từ lúc đứa nhỏ xuất hiện đến bây giờ cũng chỉ mới vài ba tháng, trên người nó đã phát sinh quá nhiều thứ mà Thiện Minh không thể giải thích nổi.

Thời tiết quá nóng, đứa nhỏ chỉ mặc áo may ô, thân dưới trống trơn. Thiện Minh lấy ngón tay chọc chọc cái rốn mềm mềm của đứa nhỏ, nó than nhẹ một tiếng, trở mình, tay chân nhỏ đầy thịt ôm lấy chăn, ngủ ngon cực kì.

Trong lòng ba đứa nhỏ dâng lên một cỗ oán khí, nghĩ thầm ba mày thì vào sinh ra tử, mày ở đây lại ngủ thoải mái như vậy. Hắn lấy ở trong ba lô một cái bút dạ, vẽ một con vật bốn chân xiêu xiêu vẹo vẹo trên bụng nó, sau đó tô đen sì cả con gà con của nó luôn.

Thấy buồn buồn nên đứa nhỏ tỉnh lại, nó xoa ánh mắt yếu ớt ngồi dậy, nhỏ giọng nói, “Ba, ông làm gì đấy?” Nhìn tới tay Thiện Minh, đứa nhỏ thấy cái chỗ xấu hổ của nó đã biến thành màu đen , sợ tới mức hét to một tiếng, lăn tít vào trong giường, run giọng nói: “Ông làm gì?”

Thiện Minh đùa đến nghiện, cái kia của đứa nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay hắn, mềm mềm rũ xuống, hình dáng thực sự thú vị, nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của đứa nhỏ hắn liền vui vẻ cười ha ha.

Đứa nhỏ xoa cái bụng mình, muốn lau đi cái bức tranh khó coi kia, kết quả là chà xát đến đỏ da mà vẫn không hết. Gà con cũng vậy, đen sì sì một khối, không thể nhìn rõ được hình dạng vốn có là như thế nào, đứa nhỏ tức đến đỏ mắt, giận mà không dám nói gì nhìn Thiện Minh.

Thiện Minh cởi áo khoác dính máu ném xuống đất, “Đi giặt quần áo cho ta, sau đó mang bữa sáng của ta lại đây.”

Miệng đứa nhỏ méo xệch, nhịn xuống nước mắt, đi xuống mặc quần áo, căm giận dẫm chân hai cái lên áo Thiện Minh, sau đó mới nhặt lên.

Ngủ một lúc, Al đến đánh thức hắn, hỏi hắn sao lại thế này.

Thiện Minh châm một điếu thuốc, nhìn người duy nhất hắn tin tưởng này, nói ra chuyện của Thẩm Trường Trạch.

Al nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mê người sâu thẳm như đại dương lóe ra quang mang làm cho người ta sợ hãi, “Nói như vậy, nhất định nó rất đáng giá.”

Thiện Minh sửng sốt, sau một lúc lâu thì cố gắng nhịn xuống xung động muốn đấm chết hắn.

Lúc này vừa vặn đứa nhỏ bưng bữa sáng của Thiện Minh vào, Al vốn chưa bao giờ thèm nhìn nó, đột nhiên hai mắt tỏa sáng trừng nó, khiến đứa nhỏ cực kì khẩn trương.

Đứa nhỏ kiễng chân để bữa sáng trên bàn, phết một lớp bơ thật dày lên bánh mì, sau đó trộn salad cẩn thận, đưa hết cho Thiện Minh.

Al nhíu mày, “Nó đã quen việc hầu hạ cậu rồi đấy.”

Thiện Minh vừa ăn vừa nói, “Không làm việc sẽ không được ăn cơm. Nơi chúng ta ở cũng không khó tìm, nếu bị những người đó tìm được chúng ta liền rơi vào thế bị động, đợi trời tối chúng ta mau xuất phát đi.”

“Có thể đi sớm một chút là tốt nhất, nhưng bây giờ xem ra muốn ra biển là cực kì khó khăn, đêm qua cậu có thu hoạch gì không?”

Thiện Minh bất mãn nói: “Ở cảng toàn con mẹ nó thuyền hàng, tốc độ là đừng hy vọng, tôi chọn ba con thuyền hạ thủy đủ sâu, đến chỗ khác lại chọn thuyền thích hợp hơn, xem trọng tải thì nhiên liệu để chống đỡ tới Indonesia hẳn là không thành vấn đề. Chúng ta vừa đi vừa dỡ hàng, tôi nghĩ trên thuyền có cũng đủ nhân lực.”

“Anh vừa nói chuyện với Houshar, ông ấy biết ở phía tây nam có một cảng buôn lậu, ông ấy đề nghị chúng ta cố gắng không cần đi trêu chọc tập đoàn buôn lậu địa phương. Nhưng nếu cảng bên này thật sự không đi được thì chỉ có thể cưỡng chế rời bến từ phía kia, tốc độ của thuyền buôn lậu nơi đó tuyệt đối nhanh, hải quân muốn đuổi cũng không được.”

Thiện Minh gật đầu, “Trước mắt chỉ có thể như vậy, anh vẽ đại khái đường đi tới cảng phía tây nam ra, nếu cảng này chúng ta không đi được thì lập tức lái xe tới cảng buôn lậu đó. Chỉ cần mang con tin rời bến chúng ta liền an toàn .”

Al nói: “Anh sẽ đi bảo các anh em chuẩn bị sẵn sàng. Bỏ qua một nửa xe đi, dù sao đến Indonesia ngồi máy bay thì cũng không mang hết được, mang trên thuyền còn làm nặng thêm.”

“Được, tôi đi gọi họ lấy hết hàng trong xe ra.”

Thiện Minh sắp xếp bốn người lấy hàng trong bốn chiếc xe ra chất lên bốn xe còn lại, người trên bốn chiếc xe này chỉ mang vũ khí tùy thân, chuẩn bị khi đến cảng thì bỏ xe lên thuyền.

Đang lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, bọn họ nhìn thấy khói dày đặc nổi lên từ cách đó không xa trong rừng cây, gió thổi không lớn nhưng lại liên tục thổi về phía họ, trong không khí tràn ngập hương vị khác thường.

Al híp mắt nhìn trong chốc lát, kêu lên: “Bỏ hết lều lại, toàn bộ lên xe.”

Trời khô như thế này sẽ làm lửa lan ra rất nhanh, một khi cháy tới đây thì bọn họ bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Tám chiếc xe việt dã quân dụng dừng một chỗ, hơn nữa tất cả đều là người nước ngoài, thật sự rất khả nghi, càng không nói đến bọn họ mang theo mấy thứ hàng cấm chủng loại khác nhau.

Thiện Minh biết cái này hơn một nửa là trò của đám bộ đội đặc chủng kia để buộc bọn họ bại lộ.

Tám chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra ngoài. Mục tiêu lớn như bọn họ muốn giữa ban ngày ban mặt chạy tới cảng chính quy thực sự là vô nghĩa, Al mở dụng cụ dẫn đường ra, quyết định chạy thẳng đến cảng buôn lậu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui