Cha Nuôi

CHƯƠNG 17

 

Al nhìn bảy chiếc xe đi sau hắn qua kính chiếu hậu, không khỏi có chút ảo não.

Nếu không phải đi quá nhanh, đáng lẽ bây giờ bọn họ phải bỏ qua bốn chiếc xe. Một đoàn xe như vậy, mục tiêu thật sự quá lớn, ban ngày ban mặt thế này lỡ mà bị cảnh sát ngăn lại thì thực sự phiền toái.

Cũng may bọn họ cách cái cảng buôn lậu kia không xa, nếu thật sự bị chặn lại thì chỉ có thể dùng đạn để mở đường, nếu không thì đến khi chính phủ sai quân đội vũ trang tới đây, bọn họ liền triệt để đi tong .

Bọn họ đi rất nhanh dọc theo đường ven biển, trên đường gặp không nhiều xe lắm. Ô tô ở Myanmar cũng không phổ biến, ở quốc gia lạc hậu như vậy, phản ứng kích thích của dân chúng rất thấp, dần dần Al không quá lo lắng vì có người cảm thấy bọn họ khả nghi mà báo cảnh sát nữa, hắn bắt đầu lo lắng đám bộ đội đặc chủng Trung Quốc mà Thiện Minh nói đang ở sau bọn họ.

Trung Quốc vẫn là một nơi luôn khiến bọn họ cực lực tránh đi, bốn năm trước ở Vân Nam bọn họ gặp cái quái vật kia, nó giết cha của hắn và Thiện Minh, cũng tiêu diệt một nửa quân đoàn lính đánh thuê của họ. Quốc gia phương Đông thần bí này không chỉ có lực lượng quân sự khiến người ta sợ hãi, còn tồn tại vài thứ vượt trên tưởng tượng của người ta. Từ đó về sau bọn họ không đặt chân lên đất Trung Quốc lần nào nữa, cho dù có người chịu trả bất kì giá nào.

Không ngờ lần này chẳng qua là một nhiệm vụ không khó khăn lắm ở biên giới, vậy mà lại có liên quan với người Trung Quốc. Trong lòng Al có một chút sầu lo, nhưng tình thế trước mắt có lợi cho bọn họ, hắn sẽ không bi quan mù quáng. Bây giờ quan trọng nhất là rời khỏi nơi này trở lại hang ổ Colombia để bàn bạc kỹ hơn.

Giọng Thiện Minh truyền ra từ bộ đàm, “Còn xa nữa không, có người đi theo chúng ta.”

“Nhanh thôi. Bọn buôn ma túy này thực sự thông minh, xây dựng cảng buôn lậu ở khu người giàu, chính phủ quốc gia này chắc đã bị bọn buôn lậu và buôn ma túy mua chuộc hầu hết rồi.”

Thiện Minh vẫn quan sát phía sau, nghe hắn nói như vậy, mới nhìn quang cảnh xung quanh. Quả nhiên không biết từ khi nào bên trái đã xuất hiện một loạt biệt thự xinh đẹp. Những biệt thự này có mặt tiền hướng ra đại dương xanh thẳm, trên mặt biển sóng nước lấp lánh ánh mặt trời, phong cảnh cực kì mê người.

“Chúng ta cứ để kệ họ như vậy? Cho bọn họ đi theo?”

Al nhìn dụng cụ dẫn đường không rời mắt, “Trước hết không cần lo đến bọn họ, nếu bọn họ dám ra tay thì có thể để bé cưng của cậu ra chơi diều một chút.”

Thiện Minh cười nhạo nói: “Không, tôi càng có ý định dùng ống phóng rocket oanh tạc bọn họ hơn.”

“Cali đang ở trên xe cậu sao?”

Thiện Minh nhìn tay súng bắn tỉa tóc đỏ vừa ôm Thẩm Trường Trạch đọc truyện tranh *** vừa giảng giải, “Cali tên chó má này, anh dạy nó tiếng Anh như thế hả?”

Cali không quan tâm hắn, lật một tờ, xoa lên bụng nhỏ của đứa nhỏ, cười hắc hắc không ngừng, “Học không ít từ mới nhỉ?”

Đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, chỉ vào sách hiếu kì nói, “Cái cô này muốn chết sao?”

Cali và Dino cười đến chảy nước mắt.

Al trắng mắt, “Bảo cậu ta chuẩn bị tốt đạn cháy. Cậu thông báo cho bốn chiếc xe phía sau, tùy tình huống mà chuẩn bị bỏ xe để Cali bắn tan chúng.”

Thiện Minh thông báo cẩn thận từng câu, chỉ chốc lát sau, âm thanh sung sướng của Al vang lên trong bộ đàm, “Thiện, cậu đoán anh phát hiện ra cái gì nào.”

“Cái gì?”

“Một con thuyền ‘Man Ngư’.”

Thiện Minh huýt sáo một tiếng, cười nói: “Số quá hên, đủ nhiên liệu không?”

“Không biết, từ khoảng cách này không thấy rõ. Mẹ nó, kính viễn vọng của anh đâu rồi?”

Thiện Minh bảo Perl ở phía sau lục tung rương hòm hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được kính viễn vọng ra.

Hắn mở cửa kính xe ló người ra, lấy kính viễn vọng nhìn ra chỗ neo thuyền, nơi đó quả nhiên có một con thuyền “Man Ngư”.

Thứ này vốn là một loại thuyền cỡ trung bình chuyên dùng để chặn tội phạm đường biển do người Anh làm ra, tải trọng năm tấn, khi đầy nhiên liệu thì có thể chạy một ngày một đêm, tốc độ cao tới một trăm sáu mươi hải lý, sau này bị bọn buôn ma túy cải tạo để dùng cho buôn lậu thuốc phiện, chỉ cần hạ thủy thì cơ bản là không đuổi kịp, dùng cực tốt. Không biết là tên buôn ma túy nào giàu đến mức để nó ở đây, giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ, quả thực giống như là cố ý chuẩn bị cho họ.

Hắn cẩn thận quan sát mực nước, sau đó tính toán trong đầu một phen, cuối cùng nói với Al, “Nhiên liệu tuyệt đối đủ để chúng ta chạy đến Indonesia.”

Al nhe răng cười, hai tròng mắt tản ra tinh quang sắc bén, “Vậy chọn nó .”

Một đoàn xe tất cả đều nhào tới chiếc thuyền buôn lậu kia, khi đến bên cầu tàu thì dừng lại.

Mệnh lệnh của Al được ban xuống rất nhanh. Bốn chiếc xe chạy cuối cùng đồng loạt dừng ven đường, làm con đường vốn không rộng lắm trở nên chật chội.

Sau đó người trên xe nhanh chóng xuống xe, cực kì ăn ý chia ra chui vào bốn chiếc xe phía trước.

Hành động của họ làm cho người ở cảng đang dỡ hàng hóa chú ý, tất cả những người đó đều nhìn họ, nhưng không có hành động gì khác.

Đây dù sao cũng là cảng nhỏ, còn bỏ neo không ít du thuyền giàu có, tuy rằng hoạt động buôn lậu không có chính phủ giám thị nhưng dù sao cũng không thể để lộ quá nhiều trước bàn dân thiên hạ. Người dỡ hàng ở cảng chắc hẳn chỉ là công nhân bình thường, khi nhìn thấy bọn họ ngoài kinh ngạc thì cũng không có phản ứng gì khác.

Al nói vào bộ đàm: “Trực tiếp lái xe lên, ai dám ngăn cản thì nổ súng. Tay súng bắn tỉa vào chỗ.”

Bốn chiếc xe không kiêng nể gì mà đi lên cầu tàu, định thẳng một đường xông lên thuyền buôn lậu, khởi động thuyền đi ngay lập tức.

Nhưng đi được một đoạn ngắn, đột nhiên Al phát hiện có chỗ không thích hợp.

Thuyền buôn lậu đầy nhiên liệu hẳn là chuẩn bị rời bến, sao lại không có công nhân ở trên thuyền làm việc?

Al kêu dừng xe, trầm ngâm nhìn con thuyền buôn lậu, lại quay đầu nhìn đám bộ đội đặc chủng đã đuổi tới chỗ bọn họ, hắn nói: “Cali, bình xăng.”

Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng súng, một quả đạn cháy chuẩn xác bắn vào bình xăng của một chiếc xe bọn họ bỏ lại, thân xe nổ ầm ầm giống như một quả bom, làm ba chiếc xe đậu song song với nó cũng nổ tan tác. Nhất thời ánh lửa bốc lên tận trời, toàn bộ mặt đường bị làm hỏng triệt để, tất cả mấy chiếc xe truy kích bọn họ đều bị cản lại.

Công nhân dỡ hàng sợ tới mức chạy trốn xung quanh, cục diện trở nên cực kì hỗn loạn.

Cầu tàu cũng đã bị vụ nổ làm ảnh hưởng, thân xe kịch liệt lắc lư. Ngay sau khi Cali nổ súng, thân thể hắn vươn lên ở cửa mái của xe bị tập kích.

Một viên đạn xuyên qua đầu vai hắn, qua xương bả vai ra ngoài, cuối cùng bắn vào trong nước, nếu không phải xe lắc lư thì viên đạn tuyệt đối sẽ xuyên vào óc hắn.

Dino ôm chân hắn kéo hắn trở về, máu tươi đỏ sẫm máu tươi phun tung toé trên xe.

Thẩm Trường Trạch hét to: “Pearl ! Pearl !”

Thiện Minh hét vào bộ đàm:  “Al, Cali trúng đạn rồi, trên ‘Man Ngư’ có người!”

Pearl lấy hòm thuốc của nàng ra, trước hết buộc chặt động mạch để cầm máu, sau đó nàng nhét kéo vào tay Thẩm Trường Trạch, ra lệnh: “Cắt quần áo hắn ra.” Chính mình thì tập trung chuẩn bị một cuộc giải phẫu đơn giản.

Đứa nhỏ cắn răng, hai tay run rẩy cắt quần áo nhiễm máu của Cali ra, cảm giác nóng ướt kia làm nó hoảng hốt sợ hãi, trên trán toát ra những giọt mồ hôi lớn.

Cửa chiếc xe thứ hai mở ra, Cosky ôm một ống phóng rốc két gác lên vai, đứng ở sau cửa xe, toàn bộ người trên xe yểm hộ hắn. Hắn khiêng ống phóng rocket lên, bắn một quả về phía thuyền buôn lậu.

Cũng chỉ có Cosky to con, thân cao hai mét, thể trọng hơn trăm cân như vậy mới có thể chịu được lực phản chấn của ống phóng rocket kia, nhưng ống phóng vác vai uy lực hữu hạn, lần này cũng không hủy hoại được thân thuyền, ít nhất là không tạc bay người bên trong được.

Al gào vào bộ đàm: “Lái xe lên! Chiếm lấy con thuyền này.” Nói xong đi trước làm gương, lái xe tăng tốc xông lên thuyền buôn lậu.

Mấy chiếc xe phía sau cũng đều theo đi lên, bọn họ biết con thuyền này là cơ hội đào tẩu duy nhất của mình, dù cho trên thuyền có tay bắn tỉa mai phục thì cũng phải kiên trì lên.

Sau khi xe lên thuyền, Thiện Minh túm áo Thẩm Trường Trạch xách xuống xe, hướng về phía con thuyền nhìn qua không có một bóng người hô lớn: “Đứa nhỏ các người muốn ở trên tay ta, ai dám nổ súng ta sẽ bắn nó trước !”

Đứa nhỏ không hiểu tại sao lại thế này, nhưng ít ra khi nghe Thiện Minh nói muốn bắn nó thì nó nghe hiểu được, nó liền giãy dụa lắc lư thân thể.

Thiện Minh ném nó xuống đất, lạnh nhạt nói: “Đừng nhúc nhích.” Nói xong một chân dẫm lên lưng nó, họng súng mp5 chĩa vào đầu đứa nhỏ, “Có gan thì đi ra !”

Ngoài Al ra thì những người khác của quân đoàn lính đánh thuê nghe không hiểu tiếng Trung. Bọn họ đều kinh ngạc nhìn Thiện Minh, không biết là đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ chốc lát sau, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.

Tất cả mọi khẩu súng khẩu đều chỉ về phía cửa cầu thang.

Ở cửa cầu thang đầu tiên xuất hiện một đôi chân thon dài, đôi chân kia mặc quân trang xanh thẫm, giày quân đội bóng loáng, vạt áo khoác trắng dài phiêu đãng theo từng động tác xuống lầu của y.

Đi từ cầu thang xuống là một quân nhân Trung Quốc, nghiêm túc mà nói thì là quân y mới đúng. Y mặc quân trang thẳng tắp, bên ngoài khoác bộ áo thầy thuốc như tuyết trắng, vạt áo rộng mở phía trước vừa vặn có thể nhìn thấy vòng eo thon hơi gầy nhưng khỏe mạnh của y. Người này rất trẻ, khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đẹp như tiên đồng bước ra từ tranh cổ trang của Trung Quốc, nhìn không hề giống người phàm.

Người của quân đoàn lính đánh thuê chấn động, nhất là đám người lưu vong đã nhìn quen đàn ông to lớn thô kệch trên chiến trường, cho tới bây giờ cũng không ngờ có một ngày sẽ đụng tới một kẻ địch tinh xảo tuyệt đẹp đến như thế.

Thiện Minh cau mày, trong lòng nảy lên một trận không thoải mái.

Người kia mở miệng, nói với Thiện Minh, “Nó mới có năm tuổi, xin anh hãy buông nó ra.”

Thiện Minh nhận ra giọng nói này, chính là giọng nói sáng nay nghe được trong bộ đàm, âm thanh băng lãnh như máy móc, rất giống như người trước mắt này, phảng phất không hề có bất kì cảm xúc nào.

Người này trông cực kì xinh đẹp nhưng y làm Thiện Minh cảm thấy ghê tởm, y cho Thiện Minh cảm giác giống như mình đang nói chuyện với người chết.

Jobert lấy khuỷu tay chọc chọc Thiện Minh, “Chúng mày con mẹ nó đang nói gì vậy?! Sao lại thế này !”

Al dùng tiếng Trung hỏi: “Các người muốn thế nào?”

Người nọ nói: “Giao đứa nhỏ này cho tôi, chúng ta rời khỏi con thuyền này, các anh có thể rời bến.” Khi y nói chuyện, hơn mười người xông ra từ cầu thang phía sau y, toàn bộ là quân vũ trang, tách ra đứng hai bên người nọ, giằng co với quân đoàn lính đánh thuê.

Sau khi đứa nhỏ nhìn thấy những người đó thì mở to hai mắt, sắc nhọn kêu lên, “Bọn họ là người xấu! Bọn họ là người xấu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui