Cha Tôi Là Chiến Thần


Không ngờ người này còn dám mạnh miệng nói mấy lời ngông cuồng, người đàn ông để râu phẫn nộ, vung con dao nhỏ lên chém thẳng về phía Dương Tiêu.

Kết quả, Dương Tiêu không lùi mà tiến tới, lao thẳng về hướng con dao đang đi tới kia.

Trong tích tắc, mọi người đứng nhìn cảnh tượng này đều há to mồm hít khí lạnh.

Bọn người Viên Thành, và cả đám Lý Hiện nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ như nhìn thấy một con thiêu thân đang lao đầu vào lửa.

Mà khoảnh khắc ấy, Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm chỉ biết mở to hai mắt nhìn, trái tìm đập lên tới tận cổ họng.

Khả năng vung đao của người đàn ông để râu kia, mọi người đều đã được chứng kiến, nhưng thật không ngờ, Dương Tiêu lại dám lao về phía lưỡi dao.

Anh tính chịu chết sao?
Trong lúc mọi người đều nghĩ ngay giây tiếp theo Dương Tiêu sẽ bị cắt thành tám mảnh, thì chỉ thấy Dương Tiêu mình nhẹ như én, lướt qua lưỡi dao nhanh như tia chớp.

Thân pháp này, đến cả bản thân Viên Thành, người dành quán quân quyền anh nhiều năm, khi nhìn thấy cách thức di chuyển của Dương Tiêu anh ta vẫn đang nằm sấp dưới đất, miệng há rộng đến nỗi cằm cắm xuống bùn đất.


Bản thân người tập quyền anh rất chú ý cách thức di chuyển, tung hoành các cuộc thi quyền anh suốt nhiều năm, cũng từng gặp qua rất nhiều võ sư có cách thức di chuyển rất lợi hại.

Nhưng nếu để so những võ sĩ đó với Dương Tiêu hôm nay, thì những võ sĩ đó quả thực cũng chỉ giống như những tay mơ mới học.

Đến cả bản thân người đàn ông để râu kia cũng kinh hãi đến mức không có từ nào để hình dung.

Đao pháp mình khổ luyện hơn ba mươi năm, có thể nói là bất khả chiến bại ở Đông Lâm, thật không ngờ hôm nay đến cả cái góc áo của thằng nhóc này ông ta cũng không thể động tới.

Bốp một tiếng, Dương Tiêu tới trước người ông ta dễ như trở bàn tay, thẳng tay cướp con dao trên tay ông ta đi, sau đó nhấc một chân lên.

Rầm, người đàn ông để râu kia chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như bị xe tải đâm trúng, văng ra ngoài cả chục mét rồi ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng đều tan tành.

Phụt, một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng ông ta, khi ông ta mở mắt ra, Dương Tiêu đã lại xuất hiện trước mắt ông ta lần nữa.

“Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này, người đàn ông để râu nhìn người đàn ông trước mắt ông ta với ánh mắt ngập tràn hoảng sợ.

Thật là đáng sợ, ông ta miệt mài tu luyện suốt ba mươi năm, chưa kể khi kết hợp với con dao nhỏ này, sức mạnh ông ta có thể đã đạt đến ngưỡng một võ giả hoàng cấp.

Nhưng thật không ngờ, người này lại có thể nhẹ nhàng hạ gục ông ta trong chớp mắt.

“Chẳng lẽ cậu là võ… Võ giả huyền cấp?”
“Huyền cấp?”
Dương Tiêu nâng con dao lên.

“Tôi đã không còn là huyền cấp từ lâu rồi.



Giết, con dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim ông ta, sau vài lần giãy giụa, ông ta đã không còn động tĩnh gì nữa.

Dương Tiêu vỗ vỗ tay phủi bụi, điềm nhiên quay đầu đi về chỗ cũ.

.

Nhìn Dương Tiêu đã giải quyết xong người đàn ông kia, và đang đi về phía này với dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, trong tích tắc, mọi người chỉ cảm thấy bản thân họ đã bị sốc nặng.

Mới vài phút trước thôi, bọn họ còn cười nhạo người ta chỉ biết núp lùm mà không ra tay lúc trận đấu diễn ra, không đáng mặt đàn ông.

Giờ phút này, bọn họ mới ý thức được, hóa ra là người ta chê đám trẻ con các người đánh nhau quá tầm thường nhàm chán, căn bản là người ta không thèm ra tay.

……
Hiện trường nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.

Mấy người trẻ tuổi đó thi nhau gọi một số người tới, đưa mấy người bị thương và vác người đàn ông để râu kia đi.

Viên Thành, Lý Hiện và những người cười nhạo Dương Tiêu ban nãy, giờ cách Dương Tiêu rất xa, còn không dám lên tiếng trêu chọc vị đại thần này thêm lần nào nữa.


Đến nỗi nguyên nhân dẫn tới cuộc đấu này, bọn họ cũng đã quên sạch không còn nhớ gì nữa.

Trải qua chuyện người đàn ông kia, trong lòng bọn họ vẫn đang sợ hãi không thôi, thì nguyên nhân gây ra trận đấu là cái thá gì đâu chứ?
Trước mắt vẫn còn mấy võ sư trẻ bị chém vào bụng được đưa tới phòng cấp cứu, nhưng vẫn chưa qua được cơn nguy kịch, mà trên hiện trường thì đã có hai người không còn thở nữa rồi.

May mắn là vết thương ở cánh tay Lương Nhã Trân không có gì quá nghiêm trọng, vết chém khá nông, chỉ cần băng bó đơn giản là sẽ không có vấn đề gì nữa, cũng sẽ không để lại dấu vết.

Lúc về đến nhà đã là buổi tối, nhìn ánh trăng, cuối cùng Lương Nhã Trân vẫn không kìm được mấy câu cất sâu trong lòng chưa có dịp nói ra.

“Dương Tiêu.


“Hử?” Dương Tiêu có hơi ngạc nhiên khi cô bất ngờ mở miệng.

“Hứa với tôi, sau này dù tôi có bị thương, nhưng nếu đó là tình huống nguy hiểm, anh cũng không cần căng da đánh nhau, biết chưa…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận