Cha Tôi Là Chiến Thần


Bọn họ lập tức trở nên bất an.

Nhưng Tranh Khải Thái vẫn cái dáng vẻ bình tĩnh như đã liệu trước.

"Yên tâm.

"
"Tranh thị chúng ta và Triệu Lãnh Trưởng vẫn luôn có quan hệ rất tốt, không cần sợ.

"
Anh ta tự tăng thêm can đảm cho mình, sau đó nói với đám người Lương Nhã Trân.

"Ha ha, cho dù cô có ăn may báo cáo đến lãnh trưởng, nhưng tôi vẫn khuyên các cô đừng nên vui vẻ quá sớm.

"
"Bởi vì hôm nay, cho dù là Triệu lãnh trưởng tự mình đến, cũng không chắc do ông ta quyết định!"

"Các cô chắc còn chưa biết, hôm nay Đông Hải có một vị nhân vật lớn đến Đông Hải chứ gì?"
Anh ta vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

Lưu Đạt Thành như nghĩ tới điều gì: "Chẳng lẽ, người anh nói, chính là vị đại nhân kia?"
Cố Tử Hùng cũng cả kinh nói: "Tôi cũng mới nghe cha tôi nói, hôm nay, vị đại nhân kia sẽ giá lâm Đông Hải!"
"Ngay cả cha tôi muốn đi xum xoe, cũng bị đuổi ra ngoài!"
Đổng Yến Châu cũng có nghe qua, run rẩy nói: "Việc này tôi cũng mới nghe nói! Chẳng lẽ, ý của cậu là, vị đại nhân kia hôm nay sẽ xuất hiện tại đại hội thương mại Đông Hải sao?"
Tranh Khải Thái mỉm cười tự tin: "Đúng vậy!"
Dứt lời, mọi người đều hít sâu một hơi.

Lâm Minh Tâm nghi hoặc: "Các người đang nói người nào thế?"
Trong đầu Lương Nhã Trân, Trương Gia Giai cũng đầy dấu chấm hỏi.

Vẻ mặt Đổng Yến Châu ngưng trọng, nhìn ba người bọn họ nhỏ giọng nói: "Chính là chiến thần Hoa Hạ hiện giờ, chiến tướng cấp Thất Tinh đầu tiên trong lịch sử, vị đại nhân phong hào Đế Tôn kia!"
"! "
Lúc này ba người bọn họ mới như sét đánh ngang tai, chết đứng ở đó.

Tranh Khải Thái nhìn phản ứng của bọn họ, cười đắc ý: "Chính là vị đại nhân đó!"
"Mấy người nói xem, ngài ấy đến đây thì còn có chỗ cho Triệu lãnh trưởng nói chuyện sao?"
Lời này khiến bọn họ nghẹn họng tại chỗ, không ngờ lại để cho Tranh Khải Thái tìm được đường lui!
Chẳng qua lúc này, Dương Tiêu lại mỉm cười.

"Thế à, làm sao mấy người biết vị đại nhân này nhất định sẽ đứng về phía các người?"
Tranh Khải Thái khinh thường liếc mắt nhìn Dương Tiêu một cái, cười khẩy: "Chuyện này thì anh không hiểu đâu.

"
"Bởi vì Tranh thị chúng tôi và Chiến tướng đại nhân Thất Tinh từ trước đến nay vẫn luôn có qua lại!"
Anh ta vừa nói xong, hiện trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

Không nghĩ tới Tranh thị lại có qua lại với Chiến tướng Thất Tinh hiện tại!

"Cậu chủ Tranh trâu bò quá! Ngay cả nhân vật đẳng cấp như vậy cũng có qua lại.

"
Cố Tử Hùng kinh hô một tiếng.

"Ồ? Anh còn có qua lại với người ta sao?"
Nhìn người này khoác lác không cần ngáp, Dương Tiêu thật sự bật cười từ tận đáy lòng.

Tranh Khải Thái cầm di động, cười ha hả: "Hiện tại tôi có thể lấy danh nghĩa thương hội Long Minh, mời Chiến tướng đại nhân đến đây!"
Nói xong, Tranh Khải Thái bấm số gọi.

Thật ra, anh ta hoàn toàn không quen biết Chiến tướng gì cả.

Chỉ là hôm nay Chiến tướng đến Đông Hải, Tranh thị bọn họ đi đường tắt biết được phương thức liên hệ của Chiến tướng, cho nên thuận tiện lấy ra xum xoe thôi.

Anh ta cũng thơm lây có được một dãy số thôi.

Anh ta cho rằng chỉ cần gọi điện thoại cho chiến tướng Thất Tinh hiện tại ở trước mặt những người này, chứng minh mình thật sự có năng lực liên lạc với đối phương là đủ dọa chết đám cặn bã này rồi.

Đồng thời tạo áp lực cho mấy người kia, để bọn họ nhận ra một điều dù có mời được lãnh trưởng đến đây cũng vô dụng.


Về phương diện khác, cũng có thể khoe khoang ra bối cảnh thông thiên của Tranh thị, ép bọn họ từ bỏ vùng vẫy, ký kết hợp đồng.

Đây là mục đích của Tranh Khải Thái.

Kết quả, anh ta mới vừa bấm dãy số.

"Reng reng reng.

"
Di động của Dương Tiêu đổ chuông.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Dương Tiêu.

Cố Tử Hùng nhướng mày, không vui nói: "Thứ gì vậy, còn không mau điều chỉnh về chế độ yên lặng cho tôi?"
"Lỡ như ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của cậu chủ Tranh và Chiến tướng đại nhân, tôi không tha cho anh đâu!"
Tranh Khải Thái cũng mất kiên nhẫn nói: "Còn chưa cút sang một bên nghe điện thoại của anh đi à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận