Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, tên lưu mang phụ trách cầm điện thoại di động phát sóng trực tiếp cho Lưu Đạt Thành sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống đất!
“Thịch thịch thịch.”
Vô số cây côn lần lượt rơi xuống mặt đất vì sự run tay của người nọ.
Lưu Đạt Thành thấy điện thoại rơi trên mặt đất, không nhìn thấy hình ảnh gì qua màn hình phát sóng trực tiếp, anh ta sửng sốt không thôi.
Anh ta đứng bật dậy, mở miệng chất vấn: “Sao lại thế này?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”
Nhưng dù anh ta có gào thét thế nào cũng không ai còn tâm trạng nhặt điện thoại lên nữa.
Mười mấy tên lưu manh run bần bật, kẻ nào kẻ nấy cũng nín thở, nhìn cánh cửa xe của chiếc Lincoln phiên bản dài từ từ mở ra.
Khi họ nhìn rõ người bước xuống xe, cả đám suýt ngất xỉu tại chỗ.
Người đó chính là Trương Nghịch Luân – người đỡ đầu của Đông Hải!
Ôi chúa ơi!
Mới vừa nãy bọn họ còn cười nhạo nói Dương Phạm thì gọi nổi ai tới, thật không ngờ, ông trời “đỡ đầu” này lại đích thân mò mặt tới đây?
Bọn họ đang cố bám víu vào tia hy vọng cuối cùng, mong việc cha đỡ đầu xuất hiện ở đây chỉ là ngẫu nhiên, không phải do Dương Tiêu gọi tới.
Nhưng không, ngay giây tiếp theo, bọn họ đã bị sự thật vả lật mặt!
Cảnh tượng đập vào mắt họ chính là, cha đỡ đầu Đông Hải quỳ gối trước mặt Dương Tiêu, thậm chí còn gọi anh một tiếng vô cùng tôn kính: “Chủ nhân!”
“Ong!” Rất nhiều người không chịu được cú sốc này, ngất xỉu tại chỗ!
Có những người chân mềm nhũn đến mức không thể đứng vững được nữa, ngã trái ngã phải!
Cũng có những người như bị mất kiểm soát phần đùi, run rẩy quỳ trên mặt đất!
Những người còn lại thì tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mắt chữ O mồm chữ A, giờ phút này, họ cảm thấy thật ngột ngạt, đầu váng mắt hoa!
Dương Tiêu nhìn Trương Nghịch Luân, thong thả cười nói: “Xem ra lần này ông gặp chuyện lật thuyền trong mương rồi.”
Nói thế nào thì Trần Diệu Dương cũng là người của ông ấy, kết quả người bị bắt đi ông ấy còn không biết.
Trương Nghịch Luân đứng lên, ngượng ngùng ho khan hai tiếng, miệng nói: “Sự cố xảy ra hơi bất ngờ…”
“Nhưng xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa ngay lập tức.”
Dứt lời, sự chú ý của Trương Nghịch Luân dồn vào đám lưu manh kia.
Đối diện với ánh mắt trừng lớn của cha đỡ đầu Đông Hải, bọn họ có cảm giác như bị cả một ngọn núi lớn đè lên người.
“Trước tiên khai ngay cho tao, ai sai chúng mày làm mấy chuyện này?”
Lời vừa dứt, tên đứng đầu há miệng “a” “a” mấy lần.
Giờ phút này, anh ta sợ hãi đến mức nói không nên lời.
“Không nói đúng không?”
Trương Nghịch Luân bước lên, cúi người nhặt một cây gậy bóng chày rơi trên đất.
Một tiếng xoảng vang lên, tức khắc, cây gậy bóng chày trên tay ông ấy bị bẻ làm đôi, sau đó, đầu cây gậy xuyên thẳng vào miệng tên đứng đầu!
Thời khắc này, tên đứng đầu kia còn đau đớn hơn cả chết, khoang miệng bị một vật bén nhọn cứng cáp chà xát, máu tươi chảy đầy miệng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, có người sợ tới mức đũng quần bị ướt bởi thứ chất lỏng màu vàng!
“Chúng mày có nói hay không?” Trương Nghịch Luân nhìn lướt qua đám người còn lại!
“Tôi, tôi nói, tôi nói!”
“Cầu xin ngài buông tha cho chúng tôi! Tất cả, tất cả đều là chỉ thị của Lưu Đạt Thành!”
“Chính Lưu Đạt Thành kêu chúng tôi làm như vậy, chúng tôi không dám trái lệnh anh ta!”
Tức khắc, tiếng khóc lóc thảm thiết thi nhau vang lên.
Trương Nghịch Luân cũng đã hiểu đại khái rồi, ông ấy vung tay, đám tay đấm đặc cấp của ông ta xuất hiện!
“Chúng mày dám bất kính với chủ nhân của tao, mau lôi chúng ra ngoài đánh hai tiếng cho tôi!”
“A?” Mọi người trợn tròn mắt nhìn, ngay sau đó, cả đám phải đón nhận những cú đấm cái đá như vũ bão.
……
Sau khi thu dọn xong hiện trường, Trương Nghịch Luân và những tay đấm đặc cấp của ông ấy đứng trước mặt Dương Tiêu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Minh Tâm được Trương Gia Giai liên lạc nói tình hình, vội chạy tới hiện trường hòng cứu vãn tình hình đã đuổi tới nơi!
Nhưng khi cô ấy vừa đến đã thấy Dương Tiêu bị đám Trương Nghịch Luân bao vây!
Và điều quan trọng nhất là, đám người kia trông không giống người tốt chút nào!
“Không được, Dương Tiêu, nguy hiểm đấy!”
Không nói hai lời, cô ấy lập tức lao lên trước, thậm chí còn không nghĩ đến sự an nguy của bản thân…
“Chuyện bồi thường có thể từ từ thương lượng!”
“Các người không được đả thương Dương Tiêu!”
Lâm Minh Tâm hét lên một tiếng từ đằng xa, vội vàng chạy vọt tới!