“Anh muốn gây cản trở nhân viên chính phủ thi hành luật pháp sao?”
Dương Tiêu cười ha ha: “Các anh là nhân viên chính phủ gì chứ?”
“Các anh giả mạo nhân viên chính phủ, người nên ngồi tù chính là các anh mới đúng!”
Dứt lời, một đám hơn mười người rõ ràng ngẩn ra.
Nhưng, kẻ dẫn đầu lập tức nghĩa chính ngôn từ nói: “Anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi giả mạo? Chứng cớ ở đâu?”
Mấy nhân viên điều tra thi nhau mở miệng!
“Đúng vậy, không có chứng cứ đừng há miệng nói!”
“Anh là người từ đâu tới, cản trở nhân viên chính phủ chấp pháp cũng thôi đi, hiện giờ còn nói xấu nhân viên chính phủ?”
Tên dẫn đầu nhìn về phía người phụ trách công ty Lương Nhã Trân, như có định liệu trước, nói.
“Bộ phận kinh doanh Đông Hải chúng tôi đã gọi điện thông báo trước cho người phụ trách của quý công ty, không tin mời xin chứng thực với cô ấy!”
Anh ta nói xong, Dương Tiêu nhìn về phía Lương Nhã Trân.
Mọi người cũng nhìn về phía Lương Nhã Trân.
Lương Nhã Trân khẽ cắn môi son, nói với Dương Tiêu: “Bọn họ quả thật có gọi điện thoại cho tôi, hơn nữa tôi còn từng xác nhận, quả thật là Bộ phận kinh doanh Đông Hải tới…”
Cô vừa dứt lời, tất cả nhân viên đều trở nên lo lắng.
Hơn mười nhân viên điều tra còn lại thì đắc ý nở nụ cười.
Bọn họ trêu tức nhìn về phía Dương Tiêu: “Nghe thấy lời bà chủ nhà anh nói chưa?”
“Chỉ bằng anh mà cũng muốn vu oan cho chúng tôi, nói chúng tôi giả mạo ư?”
“Anh có biết vu oan cho nhân viên chính phủ sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào không?”
Một đám người thương hại nhìn về phía thằng nhãi không có tri thức này!
Có điều đúng lúc này.
“Nhưng mà tôi tin Dương Tiêu nắm chắc mới có thể nói như vậy!”
Lương Nhã Trân đột nhiên mở miệng.
Những lời này, tựa như một liều thuốc an thần, giúp mọi người trong công ty tìm về hy vọng!
“Đúng không Dương Tiêu?”
Lương Nhã Trân kiên định nhìn về phía Dương Tiêu.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn cho rằng Dương Tiêu chỉ là người nói mạnh miệng!
Cho nên hiện tại cô cực kỳ tin tưởng Dương Tiêu!
Dương Tiêu cười hiểu ý, sau đó đi thẳng về phía tên đứng đầu.
Thậm chí, tất cả mọi người còn thấy, Dương Tiêu giơ tay nắm cổ áo nhân viên điều tra nọ.
“Anh, anh muốn làm gì?”
“Anh đang muốn chết hả, dám ra tay với nhân viên chính phủ hả?”
Lúc này mấy tên nhân viên điều tra khác thi nhau quát Dương Tiêu: “Mau buông ra!”
“Người nọ là kẻ điên sao? Nhìn xem nhân viên quý công ty có phẩm chất thế nào này?”
Thấy Dương Tiêu thô bạo như vậy, Lương Nhã Trân, Trương Gia Giai, Lâm Minh Tâm đều có chút bất ngờ.
Các nhân viên công ty cũng há hốc miệng.
Đương lúc bọn họ cho rằng Dương Tiêu muốn đánh người.
“Roẹt” một tiếng.
Tên nhân viên điều tra dẫn đầu trực tiếp bị xé áo, lộ ra toàn thân bắp thịt… cùng với hình xăm!
“Đất nước chúng ta có quy định nhân viên chính phủ không được có hình xăm, anh xác định các anh là nhân viên chính phủ chứ?”
Dương Tiêu gằn từng tiếng chắc như đinh đóng cột!
Trong nháy mắt mọi người như giật mình bừng tỉnh.
“Có muốn hiện tại tôi báo cảnh sát, để cho nhân viên chính phủ chân chính tới điều tra thân phận của các anh không?”
Anh vừa nói xong, hơn mười tên nhân viên điều tra có mặt tại hiện trường giống như bị khóa miệng, lặng ngắt như tờ, vẻ mặt tím tái!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, Dương Tiêu có thể cảm nhận được trên người những kẻ này mang theo một loại sát khí dày đặc!
Xuyên qua quần áo còn có thể nhìn thấy không ít người có hình xăm trên mình!.
Dương Tiêu lập tức hiểu ra, những người này, không phải là tay đấm thì cũng là đám lưu manh đầu đường, thậm chí trên tay không ít người còn dính mạng người.
Đều là những kẻ giả mạo lăn lộn ngoài đường, vốn không phải là nhân viên chính phủ!
“Hừ, coi như các người may mắn!”
Bỏ lại một câu này, hơn mười tên nhân viên điều tra lập tức mệnh ai nấy chạy.
Tất cả mọi người trong công ty đều hết sức cao hứng nhìn Dương Tiêu.
“Dương Tiêu, anh đỉnh quá!”
“Đúng vậy, Dương Tiêu, làm sao anh biết được thế?”