Cha Tôi Là Chiến Thần


Khi Dương Tiêu ném thẻ Hoàng đế VIP Vạn Phúc Quốc Tế lên bàn, bỗng chốc, những lời ca tụng từ từ biến mất.

Thậm chí còn có thể nghe thế tiếng thở gấp của vài người!
Là, là thẻ Hoàng đế VIP!
Tất cả mọi người ở đây đều biết, chế độ hội viên của Vạn Phúc Quốc Tế được phân cấp, thẻ Hoàng đế chính là cấp bậc cao nhất!
Làm sao Dương Tiêu có thể có một tấm thẻ Hoàng đế?
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn hai tấm thẻ!
Phong cách thiết kế của hai tấm thẻ đều giống nhau, nhưng tấm thẻ của Dương Tiêu thì tinh tế cẩn thận hơn nhiều!
Với lại, bên trên còn ghi rõ ràng ba chữ mạ vàng “thẻ Hoàng đế”!
Mà thẻ của Vương Hữu Bằng chỉ có ba chữ “thẻ Thái tử” mạ bạc.

Kết quả lúc này, không biết ai miệng nhanh hơn não nói một câu: “Của cậu là thẻ Thái tử còn của Dương Tiêu là thẻ Hoàng đế…”
“Vậy khác nào cậu là con trai Dương Tiêu…?”
Hinh Nhi nghe thấy đột nhiên nhảy ra nói một câu: “Hả? Vậy từ giờ Hinh Hinh có thêm em trai rồi sao?”
“Ha.


Hinh Nhi vừa nói xong, mọi người đều không nhịn được mà cười trộm.

Bỗng nhiên, mặt của Vương Hữu Bằng khó coi như ăn phải phân vậy.

Thẻ Hoàng đế, là thẻ VIP cấp cao nhất, chỉ có người mua sắm trên 3000 vạn trong một lần ở Vạn Phúc Quốc Tế mới có tư cách có được!
Tên tài xế bỏ đi này, sao lại có được?
Không, không thể nào.

Nhất định là đồ giả!

“Ha ha, tâm thẻ này của anh là thẻ gì, chắc không phải hàng giả mua ở ven đường đâu?”
Vương Hữu Bằng nghiến răng tái mét châm chọc.

Lời này vừa nói xong, Lương Phương Phi cũng hoàn hồn.

Đúng, tên bỏ đi này làm sao có thể có thẻ VIP của Vạn Phúc Quốc Tế, lại còn là thẻ Hoàng đế chứ!
Nghĩ thôi đã không thể nào!
Bỗng chốc, tất cả mọi người đều bừng tỉnh, đúng vậy, một tài xế lái xe sao có thể có thẻ Hoàng đế?
Vương Hữu Bằng rất nhanh đã lấy lại phong độ, chỉ trích Dương Tiêu: “Ha ha, anh dám chơi tôi.


“Tôi quen quản lý Hoàng, người phụ trách Vạn Phúc Quốc Tế ở Giang Thành, tôi đây sẽ vạch trần anh!”
Nói xong, Vương Hữu Bằng lập tức lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho quản lý Hoàng trước mặt tất cả mọi người, hỏi anh ta gần đây có người nào có được thẻ Hoàng đế không.

Tất cả mọi người ở đây đều mong đợi nhìn Vương Hữu Bằng.

Thầm nghĩ ban nãy không cẩn thận, suýt thì bị tên tài xế này gạt rồi.

Cũng có người nói, đều tại tấm thẻ Hoàng đế này giống thật quá, thậm chí còn tinh tế hơn thẻ Thái tử.

Kết quả một lát sau, tất cả mọi người đều nhìn thấy, sắc mặt Vương Hữu Bằng có chút thay đổi.

Khi cậu ta nói tên Dương Tiêu xong, một lúc sau, sắc mặt lúc tái mét.

Dương Tiêu biết ngay, quản lý Hoàng đã nói sự thật với anh ta rồi.

Đừng nói chỉ ở Giang Thành, cho dù cả nước thậm chí là cả thế giới, mấy ngày nay có lẽ chỉ có một mình anh giành được thẻ Hoàng đế.

Đá quý Vạn Phúc Quốc Tế thành lập hơn 50 năm, thẻ Hoàng đế được phát hành, tổng cộng không quá ba con số.

Quản lý Hoàng còn không rõ mấy ngày nay ai có được thẻ Hoàng đế hay sao?
Cuối cùng, mọi người đều nhìn thấy sắc mặt Vương Hữu Bằng tái xanh cúp điện thoại.

Lương Phương Phi hỏi: “Thế nào, Quản lý Hoàng nói thế nào?”
Vương Hữu Bằng nhìn Dương Tiêu một cái, lắp bắp nói một câu: “Quản, quản lý Hoàng nói còn phải xác minh một chút, ha ha.


“Tôi đi vệ sinh cái đã.


Nói xong, Vương Hữu Bằng viện cớ chuồn mất.

Dương Tiêu cười cười, đương nhiên anh biết người này đang nói dối, nhưng anh cũng không quan tâm.

Tất cả mọi người đều đang chờ Vương Hữu Bằng vạch trần Dương Tiêu, để anh ta mất hết thể diện.

Kết quả không ngờ còn phải xác minh nữa?
Chốc lát, mọi người đều cảm thấy hơi mất hứng.


Lương Phương Phi cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có chút bực bội liếc Vương Hữu Bằng một cái, thầm nghĩ sao lúc quan trọng lại bỏ chạy?
Vốn dĩ còn định làm nhục Dương Tiêu một trận.

Nhưng mà, Lương Tuấn Kiệt vỗ vỗ đùi cô, nhìn cô ra hiệu.

Một lát sau, cô ta lại lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Dương Tiêu một cái, mỉa mai trong lòng: Ha ha, lần này coi như anh trốn được, đợi chút sẽ cho anh nếm đủ!
Mấy phút sau, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Nhân vật chính của ngày hôm nay, Từ Dung đang cùng gia chủ nhà họ Lương Lương Minh Hải bước ra.

Lúc này, vô số lời chúc mừng vang lên khắp căn phòng, Từ Dung ăn mặc sang trọng bỗng chốc cười tươi như hoa.

Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi nhìn nhau một cái, lại nhìn Trương Nguyệt, ba người nở một nụ cười.

Nhận thấy đã đến lúc rồi.

“Dương Tiêu đúng không, anh Vương người ta mới gặp lần đầu tiên đã chuẩn bị Đào Mừng Thọ đá Hotan, dù anh lái xe nhưng cũng không tới mức đi tay không chứ?”
Lương Tuấn Kiệt thâm thúy nói một câu, còn nở nụ cười châm biếm.

Vừa nghe lời này, Hinh Nhi đã phản bác: “Ở đây này, cha cũng có quà!”
Nói xong, Hinh Nhi giơ túi quà lên cao.

Lương Minh Trạch lập tức vui mừng nhận lấy túi quà, đặt trên bàn rồi mở ra.

Ông và Lương Nhã Trân đều biết Dương Tiêu đã chuẩn bị quà, nhưng lại không biết là gì.

Bây giờ mở ra mới phát hiện ra chính là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo!
“Sợi, sợi dây chuyền ngọc lục bảo lớn thế này, e là giá cao hơn cả Đào Mừng Thọ kia nhỉ!”
Lương Minh Trạch có chút kích động.

Lương Tuấn Kiệt cũng nhìn một cái, giả vờ nói: “Ôi trời, lớn thì lớn đó.



“Chỉ tiếc rằng, sao mà nhìn giống… đồ giả vậy?”
Lời này vừa dứt, Lương Phương Phi cũng giả bộ liếc một cái, cười ha ha.

“Một tên tài xế mà mua được ngọc lục bảo? Không cần nghĩ cũng biết là đồ giả.


Dương Tiêu vốn không nghĩ như vậy, nhưng khi anh vô tình nhìn qua sợi dây chuyền ngọc lục bảo của mình, không khỏi nhíu mày.

Màu sắc này, chế tác này… sao có thể là sợi dây mà mình mua hôm qua được?
Lúc này anh mới nhận ra, quà của mình đã bị đánh tráo rồi?
Lương Nhã Trân không biết phân biệt những thứ này, nhưng nhìn thấy bọn họ một câu đồ giả, hai câu đồ giả cũng cảm thấy tức giận, lập tức phản bác.

“Các người cứ nói là đồ giả? Món đồ nào các người cũng nói là đồ giả? Chứng cứ đâu?”
Lương Tuấn Kiệt lập tức thuận nước đẩy thuyền đáp: “Nhã Trân, em bị tên đàn ông này lừa rồi, vậy mà cũng không biết!”
“Em muốn chứng cứ sao, đơn giản thôi, không phải ông nội là nhà sưu tầm đá quý sao, ông đã phân biệt bao nhiêu đá quý rồi.


“Sợi dây chuyền này thật hay giả, chỉ cần cho ông xem qua là biết?”
Nghe từng lời từng chữ đầy đanh thép của Lương Tuấn Kiệt, bộ dáng vô cùng tự tin, Lương Nhã Trân bất giác im lặng.

Lẽ, lẽ nào, cái này đúng là đồ giả?
Lương Phương Phi không nói một lời, cầm sợi dây chuyền ngọc lục bảo lên nói: “Ha ha, dám tặng đồ giả cho bà nội trong tiệc mừng thọ 50 tuổi?”
“Anh đây là có ý gì? Anh có tôn trọng sinh nhật của bà nội không? Anh thực sự cho rằng nhà họ Lương chúng tôi dễ bị lừa sao?”
“Tôi đem đi cho ông nội xem đây là thật hay giả, ha ha, mời anh lát sau tự giác cút khỏi nhà họ Lương!”
“Nhà họ Lương chúng tôi không chào đón loại giở trò bịp bợm như anh, loại ngụy quân tử gian dối xảo trá!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận