Cha Tôi Là Chiến Thần


Tiệc mừng thọ đi đến hồi kết, Lương Minh Hải và Từ Dung chia nhau ra tiếp đón khách khứa.

Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi nắm bắt thời cơ này kéo Từ Dung ra một góc.

Nói với bà ta trong buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay có người tặng một sợi dây chuyền ngọc lục bảo giả, lừa dối trắng trợn còn tự khoe khoang là đồ quý.

Khi đó hai người vạch trần, kết quả còn bị người đó chửi mắng.

Dù sao oan ức bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, còn cố tình nói chính là tên Dương Tiêu mượn chuyện trị bệnh để ở lại nhà họ Lương kia.

Từ Dung nghe xong không khỏi nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: “Có chuyện này thật sao?”
“Hoàn toàn chính xác!” Lương Tuấn Kiệt oan ức nói.

Sắc mặt của Từ Dung lập tức tối sầm lại.

“Người này lại dám làm chuyện như vậy trong tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Từ Dung ta, ha, không xem Từ Dung ta ra gì đúng không?”
“Đi, đưa bà đi xem sợi dây chuyền!”
Lời này vừa dứt, Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi nhìn nhau, nở nụ cười đạt được mục đích.


Lập tức hùng hùng hổ hổ đưa Từ Dung đến chỗ để quà.

Từ Dung không phải người dễ chọc, trong nhà họ Lương, bà ta nổi tiếng là ngang ngược vô lý!
Vì khi ấy Lương Minh Hải lớn tuổi cưới vợ trẻ nên có thể nói là vô cùng thương bà, cưng bà, chiều bà.

Dẫn đến bà ta hình thành thói quen chỉ tay năm ngón, không coi ai ra gì, lại ỷ có chỗ dựa nên không sợ gì!
Chung sống lâu với Lương Minh Hải, Từ Dung cũng rất có kinh nghiệm trong việc phân biệt đá quý.

Bây giờ lại có người dám bày ra hàng nhái trước mặt bà ta, khác nào công khai thách thức với quyền uy của bà ngay tại nhà họ Lương?
Lương Phương Phi phi nhanh đến núi quà rồi lấy ra sợi dây chuyền ngọc lục bảo kia đưa cho Từ Dung.

Thậm chí không cần cầm lên nhìn, chỉ nhìn từ xa, bà ta cũng có thể nhận ra đây rõ ràng là thứ đồ nhái thấp kém vô cùng rác rưởi!
Lại dám dùng thứ đồ này để lừa Từ Dung ta?
Lại còn trong ngày vui thọ năm mươi của của ta?
Bỗng nhiên, ánh mắt của Từ Dung có chút âm u lạnh lẽo!
Lúc này, Lương Tuấn Kiệt nói thêm một câu: “Cái đó, ban nãy ông nội cũng xem qua sợi dây chuyền này, nhưng ông nói chất lượng không có vấn đề gì…”
Lời này vừa dứt, Từ Dung ném sợi dây chuyền lên bàn!
“Chất lượng không có vấn đề gì?”
“Sợi dây chuyền này vứt cho ăn mày cũng chê!”

“Có phải ông ấy già nên hồ đồ rồi không?”
“Đi, ai tặng, mau đưa bà đến đó! Bà lấy lại công bằng cho hai đứa!”
Nhìn thấy Từ Dung tức giận, Lương Phương Phi nhìn Lương Tuấn Kiệt với ánh mắt đắc ý.

Lương Tuấn Kiệt lập tức đưa Từ Dung đến bàn của Dương Tiêu.

“Bà nội, chính là anh ta!”
Lương Tuấn Kiệt giơ tay chỉ Dương Tiêu!
Mọi người ngồi ở bàn đều nghi hoặc nhìn Từ Dung.

Dương Tiêu vẫn bình tĩnh nhấp một ngụm trà Long Tỉnh.

Lương Minh Trạch đứng dậy nghi ngờ hỏi: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ha ha, chuyện gì?”
“Con rể ngoan nhà các người đem hàng nhái đến làm quà cho tôi, còn vu khống mắng chửi Tuấn Kiệt Phương Phi.


“Nếu người làm bà như tôi không đứng ra thì có phải hai đứa nó bị con rể ngoan nhà mấy người bắt nạt đến chết rồi không? Hả?”
Từ Dung phong thái ngất trời, trong nhà họ Lương, từng câu từng chữ mà bà ta nói ra tựa như nặng ngàn cân!
Lương Minh Trạch lập tức im lặng tại chỗ.

Lúc này Trương Nguyệt tranh thủ thời cơ đứng lên trách mắng Dương Tiêu: “Dương Tiêu, cậu nói thẳng đi, sợi dây chuyền này rốt cuộc là thật hay giả?”
Dương Tiêu từ từ đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn mọi người một lượt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận