Cha Tôi Là Chiến Thần

Vừa nghe vậy thì anh Hầu liền mỉm cười gật đầu: “Đúng là như vậy, không biết anh muốn bảo ai cút?”

“Tôi muốn cho anh ta cút!” Lục Hoàng Vỹ giơ tay chỉ Dương Tiêu.

Vừa nghe vậy thì những người đứng xung quanh Lục Hoàng Vỹ đều bật cười, họ đổ dồn ánh nhìn lên người Dương Tiêu, nhìn anh như người đáng thương.

Anh Hầu quay đầu nhìn sang hướng chỉ tay của Lục Hoàng Vỹ. Vừa nhìn thì cả người anh ta liền run lên.

Mẹ ơi! Cái này, Giang Thành cũng nhỏ quá rồi chứ? Mới có mấy ngày ngắn ngủi, mà, mà lại gặp mặt nhau nữa rồi!

Dương Tiêu cười nhìn sang anh Hầu nói: “Chỉ cần hạng thẻ mời cao hơn thì có thể cho người ta cút đi được đúng không?”

Vừa nghe vậy thì dáng vẻ của anh hầu trở nên kính trọng vô cùng, thậm chí anh ta còn cúi người chín mươi độ với Dương Tiêu nói: “Dạ, dạ đúng, dạ đúng rồi không sai ạ!”

Có chuyện gì vậy! Trong phút chốc, nụ cười của Lục Hoàng Vỹ cứng đờ. Sao anh Hầu này lại kính nể thằng nhãi này thế nhỉ?

Kết quả chuyện xảy ra tiếp theo khiến tim anh ta ngừng đập!

Anh ta thấy Dương Tiêu bình tĩnh rút tấm thiệp mời từ trong túi ra đưa cho anh Hầu xem. Không phải thiệp mời màu tím, cũng không phải màu vàng! Mà trên tấm thiệp mời đi có một con Kỳ Lân vàng! Đây là tấm thẻ Kỳ Lân mà mọi người hay nói hay sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, da mặt của Lục Hoàng Vỹ trắng bệch với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường! Thậm chí cả người anh ta đều dao động sắp ngã! Đến anh Hầu cũng bị ngạc nhiên chấn động! Miệng anh ta há hốc cả ra!

Vốn dĩ anh ta cứ tưởng mình đã xem trọng Dương Tiêu lắm rồi, anh ta tưởng cùng lắm thì Dương Tiêu chỉ cao hơn tấm thiệp mời màu tím một bậc là tấm thiệp mời màu đen thôi.

Nhưng anh ta không ngờ, tấm thiệp mà ông Hồng gửi cho anh lại là tấm thiệp Kỳ Lân! Đến người đi theo ông Hồng mấy chục năm như anh ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy tấm thiệp Kỳ Lân này! Trời ơi, rốt cuộc cậu trai trẻ này có thân phận gì đây?!

“Anh biết tự mình nên làm thế nào chưa?”

Dương Tiêu nhìn sang cậu Lục kia rồi không nói gì thêm nữa. Anh Hầu cũng nhìn sang rồi tức giận với Lục Hoàng Vỹ: “Anh tự cút hay đợi tôi ra tay?”

“Tôi, tôi tự cút, tôi tự cút…”

Chân của Lục Hoàng Vỹ vẫn đang run, do quá sợ hãi, anh ta vừa nhất chân thì liền ngã nhào xuống mặt đất, còn rụng mấy cây răng nữa.

Mấy đàn em của anh ta nhanh chóng nhào lên đỡ anh ta, trông nhếch nhác vô cùng, anh ta xiêu quẹo rời khỏi chỗ đó.

Ba người Trần Hoàng Thiên ngồi ở ghế khách quý phía xa không nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy cảnh tượng mà bọn họ chờ đợi, ngược lại lại nhìn thấy người nhà họ Lục bỗng nhiên nhếch nhác xiêu quẹo chạy trốn. Chuyện, chuyện này rốt cuộc là chuyện gì vậy?

“Sao lại như vậy chứ? Không lẽ ông Hồng chưa nhận được thư của chúng ta hay sao?”

Trần Hoàng Thiên tức giận nhìn sang Giang Nhất Phàm.

Giang Nhất Phàm nhanh chóng lên tiếng nói: “Không, chuyện này không thể nào, chính miệng người của tôi đã nói với tôi thư đã được gửi tận tay ông Hồng rồi.”

Đột nhiên Giang Nhất Phàm lại nhớ đến chuyện đấu giá của Lục Kim Linh trước đây.

Anh ta lập tức nói: “Đúng rồi, không biết hình như trước đây đã dùng thủ đoạn gì đó lừa gạt người nhà họ Lục.”

“Tôi nghĩ đây chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Trần Hoàng Thiên cau mày nói: “Thôi vậy, dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình, đợi buổi tiệc thọ kết thúc rồi thì ngày chết của anh ta cũng sẽ tới!”



“Cha ơi, thì ra tấm thiệp mời của cha là một con kỳ lân lớn ha!”

Nhìn thấy hình con kỳ lân trên tấm thiệp Dương Tiêu lấy ra, đứa bé rất kích động.

Dương Tiêu đặt tay lên trước miệng xùy một tiếng rồi cười nói: “Hinh Hinh phải giữ bí mật cho cha nhé, đây là bí mật giữa hai người chúng ta.”

Dương Hinh Nhi gật đầu cười nói: “Dạ!”

“Đi gọi mẹ lại đây đi.”

Rất nhanh sau đó, hai người Lương Nhã Trân đã được gọi về, bọn họ cũng thấy sốc khi thấy Dương Tiêu lấy lại được cho ngồi.

Khi bọn họ hỏi thì Dương Tiêu nói cậu Lục kia biết mấy người họ là người quen của đổng yến châu, nể mặt đổng yến châu nên đã nhường chỗ cho bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui